ANH TRÊN TRANG GIẤY
Tác giả: Vụ Dữ Đô
Thể loại: Hiện đại, yêu thầm, nam gợi đòn x nữ tự ti nhạy cảm, (hơi) ngược nữ, nhẹ nhàng, HE
Độ dài: 31 chương + 3 NT
Tình trạng: Hoàn edit.
Yêu thầm một người nhiều năm, là cảm giác như thế nào?
Là vui sướng mỗi khi vô tình chạm mặt người ấy.
Là trằn trọc thao thức, nhớ đến người ấy mỗi khi đêm về.
Là xót xa khi thấy người ấy sánh bước cùng ai đó.
Nhưng lại không thể xóa bỏ hình bóng người ấy ở trong tim…
…
Đối với Phó Uyển Hòa, thanh xuân của cô mang tên Dư Châu Dạ.
Từ khoảnh khắc trông thấy anh mặc áo sơ mi trắng đánh đàn ghi-ta trên sân khấu, hình ảnh đẹp đẽ ấy đã khắc sâu vào trong tâm trí cô.
Dù cô và anh chưa từng tiếp xúc, chưa từng nói với nhau câu nào, nhưng cô thực sự rất thích anh, thích đến hết thuốc chữa.
Đi loanh quanh khắp trường, chỉ để đổi lấy một lần ngẫu nhiên gặp gỡ. Cố tình sắp đặt mọi thứ, để có được bao lần lướt qua anh.
Vô tình tiếp xúc cơ thể, cố ý xếp sách vở cùng chung một chỗ, cái nhìn chăm chú trên sân bóng rổ, động lực học tập của cô, tất cả đều vì ba chữ Dư Châu Dạ.
Thế nhưng, anh chưa một lần biết đến sự tồn tại của cô.
Thanh xuân của Dư Châu Dạ là sự thiên vị của các giáo viên, sự vây quanh của nhiều bóng hồng, sự tán dương của các bạn học. Mà thanh xuân của Phó Uyển Hòa ngoài sự bình lặng đến tẻ nhạt, tất cả đều là hình bóng của anh.
Như thế có công bằng không?
Trong tình yêu ngoài bằng lòng hay không bằng lòng ra, làm gì có sự công bằng?
Cô đã từng tự hỏi bản thân rất nhiều lần, tại sao lại thích anh nhiều đến thế. Nhưng dường như chính cô cũng không thể tìm được cho mình một câu trả lời.
Thậm chí, tình cảm ấy theo thời gian lại ngày càng trở nên mãnh liệt hơn.
“Còn bao nhiêu lâu nữa mới có thể bước vào trái tim anh, còn bao nhiêu lâu nữa mới dám gần gũi với anh.”
“Một người tưởng như gần trong gang tấc nhưng lại không có cách nào chạm tới ấy, chỉ có thể chờ đợi cơ hội để gặp anh.”
…
Xuân hạ thu đông rồi lại xuân, chớp mắt đã mấy năm trôi qua.
Phó Uyển Hòa giờ đây đã tốt nghiệp, có công ăn việc làm ổn định. Cuộc sống của cô cứ theo quy luật sáng đi làm, chiều tan tầm như một vòng tuần hoàn vô tận.
Năm tháng trôi đi, vật đổi sao dời. Mọi thứ về cô đã khác trước, duy chỉ có tình cảm đối với Dư Châu Dạ vẫn thế, không hề bị hao mòn theo thời gian.
Cứ ngỡ bọn họ sẽ chẳng bao giờ chạm mặt nhau thêm lần nữa, nhưng những mối quan hệ bạn học cũ móc nối nhau vô tình tạo cho cô thêm một cơ hội. Vào đêm sinh nhật một người bạn cấp ba, cô đã gặp lại anh.
Cảm xúc vẫn vẹn nguyên như lần đầu…
Ôn Hành nói anh không dành cho cô, không phải người đàn ông phù hợp để giao phó cả cuộc đời. Bây giờ anh đang độc thân, nhưng rất nhanh sẽ tìm được người yêu mới.
Những điều cô ấy nói, đương nhiên cô đoán ra. Dù biết là thế, nhưng vẫn cứ đâm đầu yêu anh không lối thoát. Cái việc từ bỏ Dư Châu Dạ ấy, cô không bao giờ có thể làm được.
Mà cũng nhờ có cô bạn này, cô lại có thêm cơ hội gặp gỡ anh. Một lần rồi cũng có lần thứ hai, thứ ba. Cô chẳng thể nào ngờ được, có một ngày Dư Châu Dạ sẽ bước vào thế giới của cô.
Anh chúc cô “Sinh nhật vui vẻ.”
Anh bị mẹ cô hiểu lầm là bạn trai cô.
Anh cùng cô đi chơi với mẹ.
Anh thường xuyên liên lạc, quan tâm cô.
Có phải anh cũng đang để ý đến cô chăng?
Phó Uyển Hòa đương nhiên là vui, nhưng cũng tràn ngập lo sợ. Sợ rằng đây là chỉ là giấc mơ, một sớm mai tỉnh dậy sẽ tan biến.
Việc Dư Châu Dạ thích cô như vực sâu muôn trượng, chỉ cần sơ sẩy ngã xuống sẽ thịt nát xương tan, khiến cô không dám tiến về phía trước.
Ngoại hình cô bình thường, tính cách yếu đuối, không thích giao tiếp, cho nên người đó sẽ không phải là cô.
Một người đẹp trai lại tài giỏi như anh, xứng đáng với những gì tốt hơn thế.
Nhưng Phó Uyển Hoà đâu nào hay biết, chàng trai ấy đã dần phải lòng cô từ bao giờ…
…
Dư Châu Dạ chưa từng nghĩ sẽ có một ngày anh động lòng với cô.
Lúc họ học chung một lớp, anh không hề biết đến cô. Buổi họp lớp năm ba đại học ấy, lần đầu tiên anh biết mình có một người bạn cùng lớp mang tên Phó Uyển Hòa.
Hôm đó ấn tượng của anh về cô là hát rất hay, ngoài ra không có gì đặc biệt.
Lần thứ hai gặp gỡ là ở tiệc sinh nhật Nhậm Tòng Ngôn, anh buông lời trêu chọc cô, và cũng chỉ dừng đến thế.
Vậy anh thích cô từ khi nào?
Là vào ngày đầu tiên anh đến Thuận Thu? Buổi tối gặp lại người yêu cũ?
Hay từ khoảnh khắc cô nói với anh rằng “Cậu không ngốc, cậu rất thông minh, cũng rất ưu tú, nhưng cậu không phải là thần thánh, cũng có lúc mắc sai lầm”?
Anh
cũng không biết nữa…
Cô là người đầu tiên khiến anh buông bỏ phòng tuyến của bản thân để dốc lòng tâm sự, là người đôi lúc làm trái tim anh đập loạn lên.
Cô cười rộ lên trông vô cùng chói mắt, đẹp đến nỗi tất cả từ ngữ đẹp nhất trên thế gian cũng không thể diễn tả thành lời.
Nhưng cô gái nhìn qua cứ tưởng là kiên cường ấy lại từng trải qua những ngày tháng vô cùng tăm tối.
Anh muốn đến bên cô, giúp cô quên đi khoảng thời gian đau lòng đó, kéo cô từ địa ngục lên thiên đàng và đến bên anh.
Liệu rằng anh có cơ hội không, khi mối tình đầu của cô dường như quá khắc cốt ghi tâm?
Thế nhưng Dư Châu Dạ nào có ngờ, “bạn trai cũ” trong lời nói của Phó Uyển Hoà có chăng chỉ là một cái cớ.
Ở một nơi anh không biết, anh đã từng là ánh sáng chiếu rọi cuộc đời cô, kéo cô ra khỏi vũng bùn lầy.
Hình xăm trên xương quai xanh đó, lại chính là tên của anh.
…
“Phó Uyển Hòa.”
“Anh đã suy nghĩ rất lâu, rốt cuộc nên tỏ tình với em như thế nào.”
“Nhưng ngay khoảnh khắc nhìn thấy em, anh quyết định lập tức nói cho em biết…”
“Anh thích em.”
…
Tuyết hãy còn đang rơi.
Mười năm trước, cô một mình ngắm tuyết rơi.
Mười năm sau, tay cô có thêm một đôi tay nắm lấy.
Câu chuyện yêu thầm lâu dài và nhiều đắng cay này, cuối cùng cũng có một cái kết trọn vẹn.
…
Nếu bạn đã từng thầm thương trộm nhớ một ai đó, “Anh trên trang giấy” có thể làm bạn bồi hồi thổn thức thật lâu. Cảm xúc ấy thật đẹp nhưng cũng thật đau, vì tình cảm ấy chỉ một người biết, một người hiểu. Nhưng liệu có mấy ai thủy chung được với mối tình đơn phương của mình như nữ chính Phó Uyển Hòa?
Có đôi lúc, mình muốn ngược nam chính thêm một chút, để anh cũng nếm trải cảm giác chua xót trong tình cảm như cô. Nhưng anh nào đâu có lỗi gì, có chăng chỉ là duyên chưa tới, ông trời chưa mang cô đến bên anh.
Nếu bạn yêu thích truyện yêu thầm, đừng chần chờ gì nữa mà hãy nhảy liền chân. Để cùng chìm đắm trong những cảm xúc mà mình tin chắc ai cũng đã từng một lần trải qua trong đời. Đây có lẽ là một đoạn kết rất có hậu sẽ làm thỏa mãn những mối tình đơn phương chưa bao giờ nhận được lời hồi đáp.
“Mười năm trước, Phó Uyển Hòa là người theo đuổi ánh sáng. Mười năm sau, ánh sáng của cô không rời đi, mà xông vào thế giới của cô.
Đối với Phó Uyển Hòa, thanh xuân chính là Dư Châu Dạ.
Mà hiện tại, đối với cô, quãng đời còn lại cũng là Dư Châu Dạ.
Nếu thế giới này thật sự có kỳ tích, thì chắc chắn chính là bọn họ.”
Đọc truyện tại: https://truyen5z.net/anh-tren-trang-giay