BẾN HOANG
Tác giả: Kim Bính
Thể loại: Hiện đại, thực tế, triết lý nhân sinh, cách hành xử trong xã hội, nam yêu thầm, nhân duyên gặp gỡ, #SỦNG_NGỌT, thâm tình, nhẹ nhàng, HE.
Độ dài: 78 chương
Tình trạng: Hoàn dịch.
Một ngày, Lâm Ôn hỏi Chu Lễ:
“Anh cảm thấy đời người phiền não nhất là cái gì?”
“Tiền.”
Vì tiền, cho nên mẹ anh mới không chịu nổi cuộc sống bình thường bên cạnh cha anh, rời bỏ anh để đi tìm sự xa hoa.
Vì tiền, cho nên cha anh mới cảm thấy không phục, bất chấp hậu quả, liều mạng kiếm tiền hy vọng tái hợp, cuối cùng phải ở tù.
Vì tiền khiến cho anh chịu cảnh gia đình ly tán, cho nên anh mới lao đầu vào kiếm tiền, không muốn để nó trở thành phiền não nữa.
“Vậy còn em?”
“Người.”
Vì lòng người phức tạp, cho nên dù cho em không làm gì cả, vẫn bị nữ sinh xa lánh tẩy chay chỉ vì được nhiều nam sinh yêu thích.
Vì lòng người phức tạp, cho nên dù được ba mẹ vô cùng thương yêu, em vẫn không biết có phải là vì họ đang tìm kiếm bóng dáng người con đã mất thông qua em hay không.
Vì lòng người phức tạp, cho nên…
Dù em biết là người đó có lỗi với em, vẫn muốn nói chuyện một cách rõ ràng rồi mới kết thúc.
Dù em biết anh rất tốt, rất ưu tú, nhưng vẫn không thể chấp nhận việc đến với bạn thân của bạn trai cũ.
Và, dù em đã thật lòng rung động với anh, em vẫn phải từ chối…
Lâm Ôn không thích những chuyện phức tạp, cô cố gắng điều chỉnh mọi thứ xung quanh cô về mức đơn giản nhất có thể. Lúc nhỏ đi học cũng vậy, mà bây giờ trưởng thành đi làm cũng vậy. Học tập đơn giản, không kết bạn. Tới tuổi thì quen bạn trai, không cần tiêu chuẩn, đơn giản thấy được là được. Cho nên cô mới quen Nhậm Tái Bân.
Anh ta thanh nhã ưu tú, cũng hiền lành, Lâm Ôn cảm thấy bản thân xinh đẹp dịu dàng, có lẽ là hợp. Nếu có gì đó chưa hợp, cô sẽ cố gắng điều chỉnh, có điều, người kia không cảm thấy như vậy. Anh ta thích Lâm Ôn là thật, nhưng quen nhau 3 năm, tình cảm cứ bình đạm nhàm chán như vậy, anh ta chịu không nổi. Nhưng mà Lâm Ôn lại không có lỗi gì để anh ta bới móc, chỉ có thể mượn một lý do ấu trĩ để rời đi, bặt vô âm tín.
Có lẽ, Lâm Ôn đoán được lý do, nhưng tiềm thức ăn sâu nhiều năm, cô không muốn mọi chuyện phức tạp. Nếu không vừa ý, nói chia tay là được. Nhưng không nói gì mà bỏ đi như vậy, bảo cô phải làm sao?
Tìm anh ta không được, thì tìm bạn anh ta. Trong đám bạn thân anh ta, bao gồm Chu Lễ.
Tiếc thay, không ai biết anh ta ở đâu cả. Nhưng mà quen nhau nhiều năm, có lẽ Lâm Ôn thực sự để lại ấn tượng quá tốt cho người khác, khiến cho đám bạn của anh ta cảm thấy áy náy thay cho bạn mình, chăm sóc và quan tâm cô thật chu đáo.
Nhiều người quan tâm, nhưng một người có lòng riêng.
Trước kia thỉnh thoảng gặp nhau khi tụ họp, Lâm Ôn cũng không quá để ý, nhưng từ khi Nhậm Tái Bân mất tích, cơ duyên gặp gỡ của cô và Chu Lễ tăng lên khá nhiều. Khi thì gặp mặt chung cả đám, bàn kế sách ‘trả thù’ cho cô, khi thì chỉ có hai người tình cờ hữu ý. Chu Lễ không làm gì cả, thật sự đơn thuần là quan tâm cô mà thôi.
Lâm Ôn thích đơn giản, nhưng không có nghĩa là cô hời hợt. Những việc mà Chu Lễ làm, đám bạn có thể không thấy, nhưng không qua mắt được cô. Ngay khi nhận thức được vấn đề, Lâm Ôn lập tức đề phòng. Cô không muốn mình đứng giữa hai người đàn ông, họ lại còn là bạn tốt của nhau. Việc như thế, cô làm không được.
Chu Lễ cũng không nói gì, anh biết cô tránh anh, nhưng mà…
“Em nói em không chấp nhận, là bởi vì sợ phá hỏng mối quan hệ giữa bọn anh.”
“Em nói em không chấp nhận, là bởi vì sợ bạn bè xấu hổ.”
“Nhưng từ đầu tới cuối, em không nói là em không thích anh.”
Điểm mấu chốt của Lâm Ôn bị vạch trần không chút thương tiếc. Nhưng Chu Lễ là người như vậy đấy, cuộc đời anh phức tạp, nhưng lại muốn xử lý mọi chuyện thật đơn giản. Anh thích cô, cô cũng thích anh, vậy là được.
Những điều Lâm Ôn lo lắng, không phải anh không biết, nhưng anh sẵn sàng dẹp bỏ chướng ngại cho cô. Trong suốt 3 năm cô quen bạn trai, anh đã nhẫn nhịn rất nhiều rồi, bởi vì anh tin rằng, chỉ cần cô nhận ra anh, thì nhất định mọi chuyện sẽ không như bây giờ.
Nhưng lần đầu tiên gặp lại sau 6 năm, cô lại không biết. Có lẽ diện mạo của anh đã thay đổi, cũng có lẽ, ấn tượng mà anh để lại cho cô năm đó quá mờ nhạt. Ai mà biết được.
Cho nên Chu Lễ chỉ đứng bên cạnh nhìn cô, không
đưa ra bất cứ hành động mang tính ám chỉ nào. Cho đến khi, cái tên ngu ngốc Nhậm Tái Bân kia bỏ đi. Anh ta không biết bản thân đã bỏ lỡ cô gái tốt nhất. Nói chính xác hơn, có lẽ Lâm Ôn không phải là lựa chọn tốt nhất của anh ta, nhưng lại là ánh sáng trong cuộc đời Chu Lễ. Anh ta không cần, Chu Lễ đến.
Nhưng Chu Lễ sai rồi.
Lâm Ôn không nhận ra anh, bởi vì năm đó anh gặp cô trong tình trạng quá “thảm”, người lôi thôi, râu cũng không cạo. Nhưng ấn tượng mà anh để lại cho cô, tuyệt đối sâu sắc. Đó là lần đầu tiên có người nói với cô “cứ làm đi”.
Muốn trốn học, thì trốn đi.
Muốn làm gì đó, thì làm đi.
Còn có tôi.
Mặc dù tôi không còn ai cả.
Năm đó, mẹ anh bỏ ra nước ngoài, ba anh thân bại danh liệt vào tù, anh không có chỗ để đi. Đã muốn buông xuôi, lại gặp được cô.
Cô gái nhỏ 14, 15 tuổi dùng sự dịu dàng bên ngoài bao bọc thật cẩn thận một ngọn lửa bên trong. Nhưng cũng chính là cô gái ấy, đã bỏ anh lại trên chuyến tàu năm đó, lựa chọn con đường cho riêng mình. Anh đã nghĩ rằng, mãi mãi mình sẽ không biết được ngày đó cô đuổi theo đoàn tàu của anh, đã nói điều gì.
Cuộc gặp gỡ ngắn ngủi định mệnh, đều để lại trong một góc sâu thẳm của hai người, một nét bút thật đặc biệt.
Thì ra, đi qua bao nhiêu con đường, bao nhiêu thành phố, bao nhiêu thời gian, mọi chuyến tàu đều đến điểm cuối.
9 năm sau ngày ấy, đổi lại là Chu Lễ đuổi theo đoàn tàu của Lâm Ôn, đón cô ở điểm dừng. Đón được rồi, sẽ không bao giờ bỏ lỡ nữa.
Lâm Ôn tin vào định luật Dunbar, trong vòng bạn bè sẽ duy trì con số 150, như vậy sẽ không ai biết cô đã từng cô độc đến thế nào, cũng sẽ không ai cho rằng con người cô kỳ quái và khó gần. Con số này an toàn.
Danh sách bạn tốt của Chu Lễ có 1.607 người, anh nói với Lâm Ôn, sự an toàn không phải là do bất cứ con số nào mang lại, mà là chính bản thân mình thật sự cảm thấy an toàn. Nếu như cô không thể bước ra, thì cứ nắm chặt tay anh, anh sẽ đưa cô ra. Sự an toàn của cô, sẽ do anh phụ trách.
Chu Lễ thừa nhận, anh không phải người tốt gì, từng xem đánh nhau là công cụ phát tiết, cũng từng có lòng riêng đối với Lâm Ôn khi cô vẫn chưa sẵn sàng, nhưng anh không thấy thẹn với lòng mình. Bởi vì từ lần đầu tiên gặp gỡ, anh đã biết Lâm Ôn là một cô gái có bí mật và chỉ có trước mặt anh, cô mới có thể bộc lộ chính mình, sống thật với lòng mình.
Nếu như cô cảm thấy mình cô độc, thì anh bằng lòng làm một bến hoang để cô neo đậu khi không còn chỗ để đi.
Đến rồi, đừng hòng đi nữa