Thông tin cơ bản
Truyện gốc: Thập ngũ niên chi dương
Tác giả: Toan Thái Đàn Tử
Thể loại: Hiện đại
Ấm áp, cận thủy lâu thai, từ bạn học thành người yêu. Tình hữu độc chung (1×1).
Cuồng chiếm dục công x khẩu thị tâm phi thụ
HE
Độ dài: 28 chương + 1 phiên ngoại
Review Thập ngũ niên chi dương
Ban đầu là đọc Chân thành thâm tình (Khoản khoản thâm tình) khá hợp gu, lại là của một tác giả ta chưa nghe bao giờ: Toan Thái Đàn Tử. Nên tò mò đi tìm hiểu tiếp, nhưng mới chỉ đào được thêm bộ Thập ngũ niên chi dương này thôi.
*Phần phía sau có SPOIL tiết lộ nội dung truyện, thỉnh cân nhắc trước khi đọc~~~
Thập ngũ niên chi dương, ý trên mặt chữ, hai người bên nhau mười lăm năm chính là cái ngưỡng nguy hiểm. Vượt qua được thì bách niên giai lão, không vượt qua được thì về sau chỉ có thể coi như tuổi trẻ hoang đường.
Diệp Tần và Trương Tử Kiếm vừa hay bước đến cái ngưỡng mười lăm năm ấy.
Ban đầu là Trương Tử Kiếm sợ bóng sợ gió có người đào góc tường vợ mình, sau thì đến Diệp Tần không chịu nổi việc lão công cứ bị bắt đi xem mắt, những chuyện lông gà vỏ tỏi cũng có thể kích động họ cãi nhau đến gà bay chó sủa.
Trong mắt Diệp Tần, Trương Tử Kiếm là cái bình giấm mười mấy năm, không có việc gì cả ngày cũng có thể tưởng tượng ra tình địch, chọc cho người tốt tính đến mấy cũng phải nổi xung.
Trong mắt Trương Tử Kiếm, Diệp Tần là cái đại tai họa không giữ chặt không được, “Em xem em cười với đồng nghiệp như thế nào! Còn cười với anh như thế nào? Cười lộ tám cái răng duyên như vậy, bên nhau nhiều năm thế giờ anh thấy em cười lòng anh vẫn rạo rực!”
“Mẹ nó anh là chó em nuôi sao, em vui thì vứt xương dỗ hai câu, em bực mình thì không thèm để tâm đến anh!”
“Anh nói cho em biết Diệp Tần, không phải em không nói thì anh không biết!”
“Mỗi ngày em đều cân nhắc mấy đồng nghiệp đẹp trai chứ gì? Tìm lấy một người hợp với em rồi đá anh đi phải không!”
Chỉ là cãi thì cãi, cãi thế nào cũng chưa từng nghĩ sẽ chia tay. Giận dỗi lắm nhưng chỉ cần Diệp Tần giả bộ ho khù khụ là Trương Tử Kiếm lại lo lắng vòng xe về. Con người này ấu trĩ như vậy, ghen tuông vô lý như vậy, thế nhưng lại có lúc lộ ra ôn nhu đến tận đáy lòng.
Từ niên thiếu vô tri đã là đồ ngốc chỉ biết bày tỏ tâm ý của mình qua hình vẽ, vẽ xấu cực kỳ, thanh kiếm nhìn y như que diêm, thế mà trang nào cũng vẽ.
Diệp Tần học xấu rồi, cư nhiên còn ngơ ngẩn vẽ lá trả cho đồ ngốc kia.
Nhưng thực ra có ai không phải kẻ si tình. Là đồ ngốc Trương Tử Kiếm nên chỉ biết giữ người không buông, sợ hãi thiệt hơn được mất. Hay Diệp Tần sớm trưởng thành, nên học được trách nhiệm cùng tự do.
Lúc ấy tôi không đáp lời, tôi cảm thấy với độ tuổi này không thể chịu trách nhiệm được từ “yêu”. Thế nên tôi chỉ ôm cậu, hôn nhẹ lên mặt cậu chứ không đáp lời.
Tôi thích cậu ấy. Cực kì thích.
Khi ấy chỉ nghĩ, nếu mặt trời nhỏ của tôi mà vẫn muốn bên tôi thì tôi sẽ không rời bỏ cậu. Nhưng nếu có ngày nào đó cậu thấy không đủ, không muốn cùng nam sinh như tôi chơi đùa nữa, mà muốn tìm nữ sinh bình thường yêu đương, tôi sẽ không nói hai lời trả tự do cho cậu.
Lúc ấy tình yêu không dám trao cho cậu nữa, nhưng vẫn sẽ làm bạn với cậu.
Cả truyện cứ tủm tỉm cười suốt, chẳng hiểu sao đọc đến phiên ngoại cuối cùng lại cảm thấy mắt cay cay. Có lẽ bởi xuyên suốt câu chuyện tình yêu họ dành cho nhau luôn tràn ngập lạc quan và tươi sáng, khiến ta bỗng quên mất đây là hiện thực. Phải đến khi lần giở quá khứ đã phủi bụi vài trang, ta mới hiểu, thì ra nửa đời bất khí diệc bất ly cũng chẳng phải chuyện dễ dàng.
Đọc Thập ngũ niên chi dương
Đây là một trong số ít những truyện xưng tôi ở ngôi thứ nhất mà ta không cảm thấy dị ứng ah ~~~~
[Hoàn] Thập ngũ niên chi dương chuyển ngữ bởi Sương