CHỈ YÊU MÌNH EM
Tác giả: Mộ Thời Yên
Thể loại: Hiện đại, hào môn thế gia, quý công tử đào hoa ăn chơi trác táng – tiểu hoa đán tuyến 18 và là tay đua xe siêu đỉnh, nam truy – nữ thầm mến, #SỦNG_SẠCH_NGỌT, nhẹ nhàng, HE
Số chương: 71 chương + 39 PN.
Tình trạng: Hoàn edit – có PASS.
Văn án
Nghe đồn, Nhị thiếu gia nhà họ Phó, Phó Tây Cố hay thay bạn gái như thay áo đang theo đuổi một cô gái.
Đám bạn xấu xa đánh cược, không quá một tháng sau, Nhị thiếu gia sẽ có tình yêu mới.
Một tháng trôi qua.
Còn đang theo đuổi.
Hai tháng trôi qua.
Nhị thiếu gia nhà họ Phó mặt dày xum xoe theo đuổi cô gái nhỏ, hận không thể biến thành người đàn ông ba tốt, anh bạn trai nhị thập tứ hiếu.
Ba tháng trôi qua.
Nhị thiếu gia uống say như chết ầm ĩ đòi gọi điện thoại Lê Hoan, vẻ mặt bi thương: “Bảo bối, anh sai rồi, tha thứ cho anh được không? Em muốn thế nào mới bằng lòng cho anh một danh phận?”
*
Người ngoài đều nói Lê Hoan bỏ uổng khuôn mặt. Đẹp thì đẹp nhưng chẳng thú vị. Ở bên cô, nhạt như nước ốc.
Có người không hiểu, đến hỏi Phó Tây Cố xem sao anh lại thích Lê Hoan?
Phó Tây Cố cười khẽ: “Tôi thích cô ấy, không phải cô ấy không cưới, không được à?”
***
1. Quý công tử thả thính 100 điểm x cô gái nhỏ ngoài ấm trong tự do
2. Nam chính không có bạch nguyệt quang, thể xác và tinh thần đều chỉ có nữ chính
3. Ngôn tình theo khuôn cũ, không thích hãy cẩn thận.
***
Lê Hoan tên thật là Tô Hoan. Bố của cô mất từ lúc cô còn nhỏ. Mẹ mang theo cô gả vào Lê gia cũng chính là người trong mộng khi xưa của bà, từ đó bắt đầu những tháng ngày không mấy vui vẻ của Lê Hoan.
Nếu chỉ nhìn bên ngoài thôi thì mọi người sẽ cảm thấy Lê Hoan là một cô gái vô cùng xinh đẹp, trầm ổn, mạnh mẽ, có phần lạnh nhạt không thú vị. Thế nhưng con người thật của cô lại rất mềm mại, nhạy cảm và thiếu cảm giác an toàn.
Lê Hoan cũng là người có cảm giác trách nhiệm rất nặng. Chỉ vì lời hứa “để mẹ luôn vui vẻ” với ba lúc lâm chung mà cô chịu đựng mọi sự chèn ép của cô em gái cùng mẹ khác cha Lê Tư Tư, sự thiên vị, bất công của mẹ ruột Lộ Vận Nhân.
Mẹ ruột của Lê Hoan là người bất công nhất mình từng gặp. Từ nhỏ đến lớn Lê Hoan luôn phải nhường nhịn Lê Tư Tư mọi chuyện, ngay đến việc có hôn ước, phải gả cho Phó nhị công tử trăng hoa, bại hoại bà cũng muốn Lê Hoan phải gả thay.
“Bởi vì mẹ, mẹ biết Phó gia phức tạp, Phó Tây Cố không lương thiện gì. Nghe nói… trong lòng anh ta còn người khác, người đàn ông như vậy, nếu gả đi, Tư Tư sẽ tủi thân, mẹ không muốn nó tủi thân.”
Lộ Vận Nhân vành mắt càng đỏ.
Bà muốn giải thích: “Hoan Hoan, mẹ… mẹ…”
Lê Hoan lại đứng lên.
“Mẹ”, độ cong bên môi lại càng sâu thêm, cô nói năng rõ ràng, ngữ khí bình thường đến mức giống như là bàn luận về thời tiết, “Dựa vào cái gì mà nó không thể tủi thân, mà con phải tủi thân? Mẹ…”.
Cô vẫn duy trì mỉm cười, gằn từng chữ một: “Con cũng có trái tim, con cũng sẽ tủi thân.”
Ở đây tác giả đã xây dựng hình tượng nhân vật vô cùng tỉ mỉ. Chính vì sự thiếu thốn tình cảm từ nhỏ đã tạo nên một Lê Hoan đầy mâu thuẫn nhưng lại có màu sắc rất riêng. Mọi người đều biết Lê Hoan là tiểu hoa đán tuyến mười tám nhưng lại không biết cô còn thân phận khác là một tay đua xe siêu đỉnh với biệt danh Tô, phàm là cuộc thi cô tham gia, thì không thể không lấy hạng nhất.
Lê Hoan chơi đua xe một phần vì người trong lòng cô thích đua xe, một phần vì cảm giác mạnh, sự liều mạng khi đua giúp cô phát tiết được phần nào những bức bối trong lòng.
Còn người trong mộng của Lê Hoan, chàng trai mà cô yêu thầm bốn năm trời lại chính là Phó Tây Cố.
Trong mắt người khác Phó Tây Cố là điển hình của một tên công tử trăng hoa, ăn chơi chác táng. Thế nhưng chẳng sợ sinh hoạt cá nhân của anh không kiềm chế, chẳng sợ trong lòng anh có người, chỉ nhìn gương mặt thôi, phụ nữ muốn gả cho anh cũng có thể xếp dài từ thành nam tới thành bắc, càng không nói anh còn là người Phó gia.
Nhưng sự thật đằng sau lời đồn lại khiến người đọc thấy dở khóc dở cười. Phó nhị công tử thực ra vẫn còn là một xử nam ngây thơ, chưa từng yêu đương. Anh thay nhiều bạn gái như thế nhưng những hành động ôm, hôn lại chưa từng có. Lê Hoan chính là cô gái đầu tiên khiến anh rung động, “không phải khanh không cưới”.
“Nói đi…, anh có thích tôi không? Muốn theo đuổi tôi không?”
Trong nháy mắt Phó Tây Cố lại có cảm giác mình bị đùa giỡn.
Nhưng khủng khiếp hơn, anh nhìn thấy cánh môi khẽ giương lên của cô, thầm muốn… hôn lên.
“Phải, anh thích em.” Tiếng nói nhỏ dần, anh thừa nhận, anh lặng lẽ tới gần rồi lặp lại, “Lê Hoan, anh rất thích em.”
Khoảng cách giữa hai người gần như không còn nữa.
Lê Hoan lại không cảm nhận được điều này.
Cô cong môi cười yếu ớt, ngón tay vuốt ve cằm anh: “A… Thích đến mức nào vậy?”
Tim đập như muốn bay ra ngoài.
Một giây sau, dục vọng chiếm hữu ở sâu trong lòng mãnh liệt chui ra, Phó Tây Cố rất muốn bắt nạt cô đến khóc.
“Mạng cũng có thể dâng cho em.” Anh nhìn chằm chằm vào cô, từng chữ từng chữ như phát ra từ nơi sâu nhất của cổ họng, trầm mà chắc.”
Mình thật sự rất thích kiểu đàn ông như Phó Tây Cố, chủ động, nhiệt tình, giống như hoa anh túc, khiến nhiều người thấy nghiện nhưng bản thân anh lại rất đáng tin và có trách nhiệm, tính cách đôi lúc cũng đủ ngây thơ. Khi biết Lê Hoan từng thích một người đàn ông bốn năm trời, anh đã vô cùng ghen tị.
“Cậu biết tớ ở nước ngoài bốn năm nên không chú ý đến mấy chuyện ở trong giới này phải không, cậu thì lại quan hệ rộng, tớ muốn hỏi, trong bốn năm này…” Phó Tây Cố dừng một chút, không hiểu sao anh lại có chút thẹn.
Chờ lâu mà thấy anh lại không nói tiếp, Thẩm Mộ đành phải hỏi lại: “Chuyện gì? Nói đi chứ…”
Yết hầu chuyển động lên xuống, Phó Tây Cố cứng ngắc nhìn về nơi khác, bực bội hỏi: “Có xuất hiện tên đàn ông nào mà rất đẹp trai, nhưng rất cặn bã, rất biết chiều chuộng phụ nữ, còn chơi đua xe rất đỉnh hay không?”
Nói thêm một chữ là ghen tuông trong lòng Phó Tây Cố lại tăng thêm một ít, cuối cùng biến thành lửa cháy hừng hực thiêu đốt anh.
Bên kia không có câu trả lời.
Phó Tây Cố trở nên bực bội: “Rốt cuộc là có hay không?”
“Không phải,” Thẩm Mộ cười mắng, “Bàn về ngoại hình, bàn về độ cặn bã, bàn về những chiêu thức dỗ dành phụ nữ, còn có chơi đua xe…Ta nói, trong cái giới này Phó Tây Cố cậu xưng đứng nhì thì ai dám xưng đứng nhất chứ? Không phải cậu đang nói chính cậu sao?”
Đối với Lê Hoan mà nói Phó Tây Cố chính là lửa nóng, là ánh dương sưởi ấm những hiu quạnh trong lòng cô, là người mang cho cô bao yêu thương lấp đầy mọi thiếu thốn. Còn với Phó Tây Cố, Lê Hoan là tất cả những ngọt ngào, là toàn bộ thế giới của anh. Đúng như tên gọi của truyện, “Chỉ yêu mình em”, từ bắt đầu đến kết thúc, trong lòng Phó Tây Cố chỉ có mỗi Lê Hoan.
Đây là một câu chuyện rất nhẹ nhàng và ngọt ngào. Xuyên suốt truyện là quá trình theo đuổi vợ của Phó nhị thiếu. Các nhân vật phụ còn lại đều có màu sắc riêng.
Truyện không mang lại nhiều dao động cảm xúc, cũng không có những mâu thuẫn cao trào kích thích, nội dung đơn giản dễ hiểu. Văn phong của tác giả khá mạch lạc, rõ ràng. Đọc giải trí khá ổn, thích hợp với những bạn dễ tính ạ.
___Văn án
Nghe đồn, Nhị thiếu gia nhà họ Phó, Phó Tây Cố hay thay bạn gái như thay áo đang theo đuổi một cô gái.
Đám bạn xấu xa đánh cược, không quá một tháng sau, Nhị thiếu gia sẽ có tình yêu mới.
Một tháng trôi qua.
Còn đang theo đuổi.
Hai tháng trôi qua.
Nhị thiếu gia nhà họ Phó mặt dày xum xoe theo đuổi cô gái nhỏ, hận không thể biến thành người đàn ông ba tốt, anh bạn trai nhị thập tứ hiếu.
Ba tháng trôi qua.
Nhị thiếu gia uống say như chết ầm ĩ đòi gọi điện thoại Lê Hoan, vẻ mặt bi thương: “Bảo bối, anh sai rồi, tha thứ cho anh được không? Em muốn thế nào mới bằng lòng cho anh một danh phận?”
*
Người ngoài đều nói Lê Hoan bỏ uổng khuôn mặt. Đẹp thì đẹp nhưng chẳng thú vị. Ở bên cô, nhạt như nước ốc.
Có người không hiểu, đến hỏi Phó Tây Cố xem sao anh lại thích Lê Hoan?
Phó Tây Cố cười khẽ: “Tôi thích cô ấy, không phải cô ấy không cưới, không được à?”
***
1. Quý công tử thả thính 100 điểm x cô gái nhỏ ngoài ấm trong tự do
2. Nam chính không có bạch nguyệt quang, thể xác và tinh thần đều chỉ có nữ chính
3. Ngôn tình theo khuôn cũ, không thích hãy cẩn thận.
***
Lê Hoan tên thật là Tô Hoan. Bố của cô mất từ lúc cô còn nhỏ. Mẹ mang theo cô gả vào Lê gia cũng chính là người trong mộng khi xưa của bà, từ đó bắt đầu những tháng ngày không mấy vui vẻ của Lê Hoan.
Nếu chỉ nhìn bên ngoài thôi thì mọi người sẽ cảm thấy Lê Hoan là một cô gái vô cùng xinh đẹp, trầm ổn, mạnh mẽ, có phần lạnh nhạt không thú vị. Thế nhưng con người thật của cô lại rất mềm mại, nhạy cảm và thiếu cảm giác an toàn.
Lê Hoan cũng là người có cảm giác trách nhiệm rất nặng. Chỉ vì lời hứa “để mẹ luôn vui vẻ” với ba lúc lâm chung mà cô chịu đựng mọi sự chèn ép của cô em gái cùng mẹ khác cha Lê Tư Tư, sự thiên vị, bất công của mẹ ruột Lộ Vận Nhân.
Mẹ ruột của Lê Hoan là người bất công nhất mình từng gặp. Từ nhỏ đến lớn Lê Hoan luôn phải nhường nhịn Lê Tư Tư mọi chuyện, ngay đến việc có hôn ước, phải
gả cho Phó nhị công tử trăng hoa, bại hoại bà cũng muốn Lê Hoan phải gả thay.
“Bởi vì mẹ, mẹ biết Phó gia phức tạp, Phó Tây Cố không lương thiện gì. Nghe nói… trong lòng anh ta còn người khác, người đàn ông như vậy, nếu gả đi, Tư Tư sẽ tủi thân, mẹ không muốn nó tủi thân.”
Lộ Vận Nhân vành mắt càng đỏ.
Bà muốn giải thích: “Hoan Hoan, mẹ… mẹ…”
Lê Hoan lại đứng lên.
“Mẹ”, độ cong bên môi lại càng sâu thêm, cô nói năng rõ ràng, ngữ khí bình thường đến mức giống như là bàn luận về thời tiết, “Dựa vào cái gì mà nó không thể tủi thân, mà con phải tủi thân? Mẹ…”.
Cô vẫn duy trì mỉm cười, gằn từng chữ một: “Con cũng có trái tim, con cũng sẽ tủi thân.”
Ở đây tác giả đã xây dựng hình tượng nhân vật vô cùng tỉ mỉ. Chính vì sự thiếu thốn tình cảm từ nhỏ đã tạo nên một Lê Hoan đầy mâu thuẫn nhưng lại có màu sắc rất riêng. Mọi người đều biết Lê Hoan là tiểu hoa đán tuyến mười tám nhưng lại không biết cô còn thân phận khác là một tay đua xe siêu đỉnh với biệt danh Tô, phàm là cuộc thi cô tham gia, thì không thể không lấy hạng nhất.
Lê Hoan chơi đua xe một phần vì người trong lòng cô thích đua xe, một phần vì cảm giác mạnh, sự liều mạng khi đua giúp cô phát tiết được phần nào những bức bối trong lòng.
Còn người trong mộng của Lê Hoan, chàng trai mà cô yêu thầm bốn năm trời lại chính là Phó Tây Cố.
Trong mắt người khác Phó Tây Cố là điển hình của một tên công tử trăng hoa, ăn chơi chác táng. Thế nhưng chẳng sợ sinh hoạt cá nhân của anh không kiềm chế, chẳng sợ trong lòng anh có người, chỉ nhìn gương mặt thôi, phụ nữ muốn gả cho anh cũng có thể xếp dài từ thành nam tới thành bắc, càng không nói anh còn là người Phó gia.
Nhưng sự thật đằng sau lời đồn lại khiến người đọc thấy dở khóc dở cười. Phó nhị công tử thực ra vẫn còn là một xử nam ngây thơ, chưa từng yêu đương. Anh thay nhiều bạn gái như thế nhưng những hành động ôm, hôn lại chưa từng có. Lê Hoan chính là cô gái đầu tiên khiến anh rung động, “không phải khanh không cưới”.
“Nói đi…, anh có thích tôi không? Muốn theo đuổi tôi không?”
Trong nháy mắt Phó Tây Cố lại có cảm giác mình bị đùa giỡn.
Nhưng khủng khiếp hơn, anh nhìn thấy cánh môi khẽ giương lên của cô, thầm muốn… hôn lên.
“Phải, anh thích em.” Tiếng nói nhỏ dần, anh thừa nhận, anh lặng lẽ tới gần rồi lặp lại, “Lê Hoan, anh rất thích em.”
Khoảng cách giữa hai người gần như không còn nữa.
Lê Hoan lại không cảm nhận được điều này.
Cô cong môi cười yếu ớt, ngón tay vuốt ve cằm anh: “A… Thích đến mức nào vậy?”
Tim đập như muốn bay ra ngoài.
Một giây sau, dục vọng chiếm hữu ở sâu trong lòng mãnh liệt chui ra, Phó Tây Cố rất muốn bắt nạt cô đến khóc.
“Mạng cũng có thể dâng cho em.” Anh nhìn chằm chằm vào cô, từng chữ từng chữ như phát ra từ nơi sâu nhất của cổ họng, trầm mà chắc.”
Mình thật sự rất thích kiểu đàn ông như Phó Tây Cố, chủ động, nhiệt tình, giống như hoa anh túc, khiến nhiều người thấy nghiện nhưng bản thân anh lại rất đáng tin và có trách nhiệm, tính cách đôi lúc cũng đủ ngây thơ. Khi biết Lê Hoan từng thích một người đàn ông bốn năm trời, anh đã vô cùng ghen tị.
“Cậu biết tớ ở nước ngoài bốn năm nên không chú ý đến mấy chuyện ở trong giới này phải không, cậu thì lại quan hệ rộng, tớ muốn hỏi, trong bốn năm này…” Phó Tây Cố dừng một chút, không hiểu sao anh lại có chút thẹn.
Chờ lâu mà thấy anh lại không nói tiếp, Thẩm Mộ đành phải hỏi lại: “Chuyện gì? Nói đi chứ…”
Yết hầu chuyển động lên xuống, Phó Tây Cố cứng ngắc nhìn về nơi khác, bực bội hỏi: “Có xuất hiện tên đàn ông nào mà rất đẹp trai, nhưng rất cặn bã, rất biết chiều chuộng phụ nữ, còn chơi đua xe rất đỉnh hay không?”
Nói thêm một chữ là ghen tuông trong lòng Phó Tây Cố lại tăng thêm một ít, cuối cùng biến thành lửa cháy hừng hực thiêu đốt anh.
Bên kia không có câu trả lời.
Phó Tây Cố trở nên bực bội: “Rốt cuộc là có hay không?”
“Không phải,” Thẩm Mộ cười mắng, “Bàn về ngoại hình, bàn về độ cặn bã, bàn về những chiêu thức dỗ dành phụ nữ, còn có chơi đua xe…Ta nói, trong cái giới này Phó Tây Cố cậu xưng đứng nhì thì ai dám xưng đứng nhất chứ? Không phải cậu đang nói chính cậu sao?”
Đối với Lê Hoan mà nói Phó Tây Cố chính là lửa nóng, là ánh dương sưởi ấm những hiu quạnh trong lòng cô, là người mang cho cô bao yêu thương lấp đầy mọi thiếu thốn. Còn với Phó Tây Cố, Lê Hoan là tất cả những ngọt ngào, là toàn bộ thế giới của anh. Đúng như tên gọi của truyện, “Chỉ yêu mình em”, từ bắt đầu đến kết thúc, trong lòng Phó Tây Cố chỉ có mỗi Lê Hoan.
Đây là một câu chuyện rất nhẹ nhàng và ngọt ngào. Xuyên suốt truyện là quá trình theo đuổi vợ của Phó nhị thiếu. Các nhân vật phụ còn lại đều có màu sắc riêng.
Truyện không mang lại nhiều dao động cảm xúc, cũng không có những mâu thuẫn cao trào kích thích, nội dung đơn giản dễ hiểu. Văn phong của tác giả khá mạch lạc, rõ ràng. Đọc giải trí khá ổn, thích hợp với những bạn dễ tính ạ.