ĐANG NGỒI TÀU ĐIỆN NGẦM THÌ KẾT NỐI NHẦM BLUETOOTH
Tác giả: Thất Bảo Tô
Dịch: Amelie.Vo – Une journée onirique
Bìa: P.Ann
Độ dài: 23 chương chính văn + 2 chương ngoại truyện
Thể loại: Hiện đại, Ngôn tình, Đô thị tình duyên, Duyên trờ
Một bộ truyện ngắn nhẹ nhàng mang hơi thở “ngọt ngào” và “dễ thương” – một làn gió mát lạ thổi qua sau những ngày trầm mình trong đống drama ngột ngạt, nóng bức. Tình tiết truyện thực tế nhưng đủ làm người ta “quắn quéo” như cây kẹo kéo và cười tủm tỉm như chính bản thân mình đang được yêu…
➖➖➖➖➖
Tai nghe của tôi đã kết nối Bluetooth với cùng một người trên tàu điện ngầm hai lần liên tiếp, cách nhau một tuần và vào sáng sớm cùng một thời điểm. Nguyên nhân khiến tôi khắc sâu ấn tượng là vì lần kết nối nhầm trước, vỏn vẹn trong vòng mười mấy phút, danh mục bài hát của đối phương thế nhưng lại trùng với danh mục bài hát của tôi tới tận ba bài. Rõ ràng là tôi và “hắn” khá giống nhau, cùng có gu âm nhạc không tồi và không quá đại trà. Thứ lỗi cho tôi dùng đại từ “hắn” để xưng hô, vì tôi vốn dĩ không biết người này là nam hay nữ.
Thế nhưng hôm nay vẫn lại trùng hợp như vậy. Chúng tôi lại ngẫu nhiên trùng phùng.
Lần trước, trong lúc kinh ngạc và hưởng thụ vì được nghe nhạc miễn phí, bất thình lình ca khúc đang phát bỗng im bặt. Tôi giật mình phản ứng lại. Hóa ra người ta xuống tàu lâu rồi, đã ra khỏi phạm vi Bluetooth có thể kết nối.
Sau khi đến công ty, tôi nghiêm túc gạt bỏ chuyện này ra khỏi đầu. Cái người này, sau khi điện thoại hắn kết nối với tai nghe của tôi, chẳng lẽ không phát giác tai nghe của chính mình không phát ra tiếng?
Hay là thật sự hắn cố ý nhường cho tôi nghe?
Chuyện chết người nhất chính là hôm nay, hắn đã phát hiện ra sự tồn tại của tôi, đồng thời cũng nhận ra cái kẻ kết nối nhầm Bluetooth với điện thoại hắn lần trước là cùng một người. Ngay lập tức, hắn liền bật bài “Second Time”.
Một khắc đó, tôi liền ý thức được chuyện gì đang xảy ra, bèn lấm lét nhìn xung quanh không biết phải làm sao.
Có lẽ là vì sợ tôi ngắt kết nối, hắn liền đổi ngay sang bài hát thứ hai “Please don’t go”.
Mười mấy giây sau, hắn lại đổi thành bài “Hello” của Adele.
Mặt tôi bỗng nóng lên một cách bất thường. Cái tên nhóc này vậy mà lại làm quen với tôi.
.
.
.
Tay giữ chặt vòng nắm tròn phía bên trên để giữ thăng bằng, tôi đưa mắt nhìn đông nhìn tây nhưng không thu hoạch được gì cả. Lúc này, bài hát trong tai nghe đã dần chuyển sang bài “Tạm biệt” của Đặng Tử Kỳ.
Người
ấy đang chào tạm biệt. Hắn phải xuống tàu rồi.
Khỉ thật! Tiếng loa tàu điện thông báo đến trạm vang lên. Tôi mím môi, không khỏi thấy tiếc nuối. Một thành phố lớn thế này, hằng ngày từ lúc bình minh đến hoàng hôn, hàng chục triệu người tầng tầng lớp lớp trôi qua nhau như những đợt sóng vỗ, xác suất gặp được “đồng loại” thấp biết bao. Cũng như những chuyến tàu điện ầm ĩ dồn dập, một khi đã lỡ thì không cách nào đuổi kịp.
Thôi được rồi, trễ giờ thì trễ giờ thôi! Tôi nắm chặt điện thoại, hòa cùng dòng người bước xuống trạm. Tất nhiên, ánh mắt tôi cũng không nhàn rỗi, dáo dác dò xét xung quanh.
Khắp nơi người đông như mắc cửi. Tìm một người chẳng khác nào mò kim dưới đáy bể.
Tôi bước đi trong mơ hồ, không chút manh mối. Tiếng nhạc trong tai nghe đột ngột biến mất.
Ngắt kết nối rồi ư?
Tâm trạng tôi tức thì chìm xuống đáy cốc.
.
.
Vừa định tháo tai nghe quay về, bên tai tôi đột nhiên vang lên một giọng nam, phảng phất như giọt sương trong veo rơi vào trận gió cát ồn ào.
“Hi?”
Giọng nói như đang thăm dò, rất trẻ tuổi, cũng rất dễ nghe.
“Bạn còn đó không? Sao vẫn kết nối với điện thoại mình?”
Đọc truyện tại: https://vietwriter.vn/khi-toi-ghep-doi-nham-bluetooth-cua-ai-do-tren-tau-dien-ngam