Thông tin cơ bản
Truyện gốc: Vi quang (Ánh sáng nhạt)
Tác giả: Kháo Kháo / Sái Cốc Tử
Thể loại: Hiện đại
Có ngọt có ngược, hỗ sủng, niên thượng, trâu già gặm cỏ non
Ôn nhu bình phàm công x tâm cơ thâm tình thụ
HE
Độ dài: 36 chương
Review Vi quang
Trạch nam 35 tuổi bị người yêu phản bội, bỏ tiền mời nam sinh dùng cơm… Một người ngốc như Quách Tĩnh, một người thông minh tinh quái như Hoàng Dung, cuối cùng vẫn là tiểu thụ phải phúc hắc mới lừa được trung thực hàm hậu công vào tròng ah~~~
Ta xin nói thẳng, Vi quang motif cũ, thắt nút mở nút đều có thể đoán được, không phải cực kỳ siêu việt gì, cũng có không ít chuyện xưa máu chó. Nhưng ta vẫn rất thích bộ này. Bởi vì truyện vừa đủ, mạch văn gọn gàng, đọc một lèo là xong. Có chút ngược, có chút ngọt, cực kỳ thích hợp đọc trong một ngày đông lành lạnh để khép lại bằng một kết thúc viên mãn mà không phải day dứt trăn trở quá nhiều ~~~
Thụ tên gọi Tiểu Ninh, cũng không biết họ tên đầy đủ là gì, sinh viên Đại học năm nhất, còn kém ba tháng nữa mới đầy mười tám tuổi. Mẹ đã qua đời, trên lưng gánh một khoản nợ hơn mười vạn do người cha thua bạc để lại. Cậu làm đủ công việc cũng không thể xoay nổi tiền trả, nên phải viết giấy nợ với câu lạc bộ. Từ đó bắt đầu bồi rượu, bồi cơm, bồi nói chuyện cả nữ lẫn nam. Tôn nghiêm duy nhất cậu còn có thể giữ lại, chỉ là không bán mình.
Cậu còn muốn làm sinh viên giỏi, muốn giành được học bổng, muốn ra trường tìm một việc công việc tốt. Cậu còn muốn rũ bỏ quá khứ tối tăm, khoản nợ chất chồng, để ngẩng cao đầu mà sống như muôn người trong xã hội kia.
Cho nên khi chớm cảm thấy ỷ lại manh nha với vị khách hiền lành kia, cậu liền cắt đứt liên lạc, không quay đầu lại nữa.
Đó là một vị khách thực ngốc…
Lần đầu gặp, anh ta một bộ dạng ngốc ngốc, kính gọng đen đã cũ, tóc không tạo kiểu, vừa mới bị người yêu cắm sừng. Bỏ tiền ra mời nam sinh ăn cơm, một chút tiện nghi cũng không chiếm, lại chỉ thành thành thực thực dốc hết tâm can mình.
Ngốc như vậy, nên mới bị kẻ cặn bã chẳng ngại ngần cắm sừng xong liền đá phăng.
Nhưng đó cũng là may mắn của anh chăng?
May mắn bé nhỏ mang anh đến gặp Tiểu Ninh, bánh ngọt, nhẫn kim cương, phòng nghỉ, đều trao đúng người.
Anh lúc nào cũng nói Tiểu Ninh nhỏ quá, anh còn chưa điên rồ như vậy.
Tôi không phải là không muốn sống cả đời với em, là tôi không dám vọng tưởng sống cả đời với em. Em bây giờ mới mười tám tuổi, chưa từng yêu đương, thậm chí còn chưa ra xã hội, suy nghĩ con người sẽ thay đổi, tôi trải qua rồi nên tôi biết.
Chỉ sợ một hồi si mê đều biến thành mộng mị, chỉ sợ cảm tình chẳng dài lâu, quãng đời còn lại vẫn phải trải qua như khách độc hành.
Tôi làm sao lại không thích em chứ?
Xuyên suốt từ đầu truyện, bạn công lúc nào cũng lo nghĩ cho thụ, không bao giờ có ý niệm vượt quá giới hạn, thành thành thực thực mà đối đãi như em trai, không ngờ người ta tự đổ luôn =))) Sau khi tự đổ, Tiểu Ninh cũng thừa biết đồ ngốc Chu Húc này, đợi anh ta thẳng thắn đối diện với tình cảm có mà đợi đến già, nên quyết đoán đốt cháy giai đoạn, lừa Chu Húc lên giường, mọi chuyện còn lại tự nước chảy thành sông ~~~
Phải nói Tiểu Ninh đủ phúc hắc, đủ tâm cơ ah~~~ Cho 1 like! Đối phó với trung thực cố chấp công như vậy không phúc hắc không được!
Truyện không dài, diễn biến vừa đủ không bôi thêm tình tiết. Có tiểu ngược, nhưng cơ bản đều là ngọt, ấm áp. Về sau thằng khốn Trần Dịch Hoành đòi quay lại cũng bị công đập cho dẹp lép. Ta chỉ không thích mỗi mấy người bạn của công, suốt ngày đòi chia rẽ công thụ vì lí do “cậu ta còn nhỏ quá”, ta phi! Tất nhiên là chia rẽ không thành công rồi, tin tưởng người có tình trên đời đều sẽ thành quyến thuộc ah~~~
Đọc Vi quang
Giọng văn của editor cũng rất đáng yêu ~~, chỉ tiếc bạn ấy khóa nhà mất rồi
[Hoàn] Vi quang chuyển ngữ bởi An Nhiên Tiêu Dao