HOA KHAI
Thể loại: Cổ đại, Cưới trước yêu sau, HE.
Tác giả: Giản Huân.
Hệ liệt: “Tứ Hỉ Lâm Môn” chi thứ 3.
Độ dài: 10 chương.
Văn án.
Năm ấy, Hoa Khai mười lăm tuổi, bán thân vào tú phường Hà gia làm nha hoàn đã tám năm.
Nàng thật không nghĩ đến, ngày thành thân tiểu thư lại đào hôn. Hại nàng một nha đầu không hiểu cầm kì thư họa, lại phải gả thay.
Nàng làm tân nương tử chưa có chuẩn bị tinh thần, giờ dần định thân, giờ mão quá môn, ban đêm phu quân liền, liền……gạo nấu thành cơm.
Nàng run rẩy ngồi vào địa vị “Thượng quan thiếu phu nhân”, dù sao nàng cũng đâu phải là tiểu thư.
Nhưng bản chất nô tỳ quá mạnh, không cẩn thận lộ ra sơ hở, khiến trượng phu hoài nghi bà mai đưa bức vẽ giả, những lời nói về nàng cũng là lừa người.
“Kim chi ngọc diệp, chưởng châu bàn dưỡng đại” , “Bác lãm quần thư, thiện từ công thi”. ( đại khái là Lá ngọc cành vàng, như châu ngọc trong tay mà nuôi dưỡng, học rộng hiểu nhiều, thơ văn lai láng ).
Hỏi xem có cái lá ngọc cành vàng nào lại có thể tự mình bê một chậu nước lớn hầu trượng phu rửa mặt?
Thi từ không có nửa câu, ví phu quân như “Ô thảo thang*” ?
Cả ngày chỉ thích chơi đùa cùng hươu con, thỏ con, tâm tính như đứa trẻ.
Aizz, vậy mà tướng công lại yêu nàng như vậy, thành thân nửa năm liền “có”.
Hai người càng ngày càng hạnh phúc. Biết phải làm sao đây ? Đến lúc đó nàng thế nào có thể đem hắn trả lại cho tiểu thư …….
* Canh Ô Thảo: là thứ khó lấy khó làm, giá cả cực cao, không phải thứ người bình thường có thể ăn. [Đơn giản mà nói, là thứ người bình thường sẽ không động tới – nữ chính ý nói nam chính là người mà thân phận như nàng không nên mơ tưởng ].
❀❀❀❀ ???????????????????????? ???????? ???????????????????????????????????????????? ❀❀❀❀
???? Kim Hoa Khai tám tuổi vào tú phường Hà gia trở thành nha hoàn thân cận của tiểu thư Hà Thược Ước, đến năm nàng mười lăm tuổi lại vì tiểu thư đào hôn mà nàng phải thay tiểu thư gả đến Thượng Quan gia. Sở dĩ nàng được chọn, cũng bởi hầu cận tiểu thư nên những tri thức mà một tiểu thư nên biết thì nàng đều biết.
???? Thượng Quan gia là tơ hồ trang buôn vải lớn nhất nhì Giang Nam, gia tài vạn bảo, hùng cứ một phương đến quan phủ còn phải nể mặt. Nhưng lại chỉ có duy nhất một công tử Thượng Quan Vũ Nguyệt, tuấn tú nho nhã.
???? Mà Hà gia tú phường cơ nghiệp trăm năm cũng chỉ có một tiểu thư Thược Ước mỹ mạo tuyệt sắc, hai nhà liên hôn, chỉ vì lợi ích.
???? Thượng Quan Vũ Nguyệt lớn hơn Hoa Khai mười tuổi, đối với thê tử này chàng cũng chỉ mong nàng biết hiếu kính trưởng bối là được. Đêm động phòng nhìn thấy thê tử ngây thơ đáng yêu…ừm, so với thiên kim ổn trọng thì chàng lại thích tiểu bạch thỏ này hơn.
???? Sau tân hôn, hành động và lời nói của nàng làm chàng càng nghi hoặc hơn về thận phận tiểu thư Hà gia này, nhưng nàng lại ôn hòa lương thiện, là một thê tử vô cùng tốt và chưa bao giờ đòi hỏi đều gì ở chàng, dẫu cho chàng có đối xử hờ hững với nàng, những đều đó khiến chàng cảm thấy vô cùng vui vẻ. Nàng không mỹ mạo, không giỏi thơ họa, nhưng thê tử này lại khiến chàng rất vừa ý, cũng vì vậy mà chàng nguyện bao che khuyết điểm cùng tính tình trẻ con của nàng.
???? Nhưng nàng lại biết chàng đã có cô nương yêu thích trong lòng, biết chàng đối với mình lạnh nhạt, tuy càng ngày nàng càng tham luyến phu quân này, nhưng một kẻ giả mạo thì nào dám mong cầu gì hơn. Một ngày nào đó thân phận bị phát hiện, nàng nhất định sẽ rời đi.
〰️〰️〰️〰️〰️〰️〰️〰️〰️〰️
▪️ Nam chính trong tình yêu là một tên ngốc. Chàng đối với
nữ chính thì bắt đầu bằng lạnh nhạt đến cuối cùng là yêu không dứt được. Vì nàng mà dần thay đổi sở thích, ý muốn của bản thân nhưng không nhận ra mình đã yêu nàng, nên ủy khuất nàng rất nhiều.
▪️Nữ chính ngây thơ lương thiện, có chút trẻ con nhưng không phải quả hồng mềm mặc người nhào nặn, kiên cường mạnh mẽ đối mặt mọi hoàn cảnh.
▪️Truyện có chút xíu ngược nhưng là để thúc đẩy tình cảm của nam nữ chính.
???? Đoạn trích.
Nàng vẫy tay bảo mấy nha đầu lui xuống, tự mình vắt khăn lau mặt cho hắn.
“Hôm nay sao lại về sớm như vậy?”
“Nàng hi vọng ta không trở về?.”
“Ta đâu có nghĩ vậy.” Hoa Khai bị hắn vô cớ hung dữ, cảm thấy có chút ủy khuất, “Chúng ta là vợ chồng, trong nhà người ta muốn nhìn thấy mỗi ngày nhất chính là chàng, sao có khả năng không hi vọng chàng về sớm, chỉ là bình thường đều quá ngọ mới về, hôm nay sớm như vậy, cảm thấy lạ thôi.”
Thượng Quan Vũ Nguyệt giận đầy một bụng, nghe nàng nói như vậy, cũng có chút phát không ra.
Bởi vì trong phủ có khách quý, cho nên hôm nay về sớm,…..Lúc hắn đến lý ngư đường, nhìn thấy cảnh tượng tiểu nương tử của mình nói chuyện vui vẻ với Trương Cổ.
Hạ nhân nói, là vì thiếu phu nhân sửa hà bao rất tốt, Trương Cổ nói muốn tự mình cảm tạ.
Mặc dù hợp tình hợp lý, trong đình cũng có vài tiểu nha đầu, nhưng tiểu nương tử nói cười vui vẻ, mặt vui đến chói mắt,……
Dọc đường càng nghĩ càng tức giận.
Nàng cư nhiên có thể cười vui vẻ đến như vậy với người khác…
Thật sự là… đáng giận.
Tiểu nương tử kéo tay áo hắn, thấp giọng hỏi: “Chàng giận dữ cái gì vậy?”
“Ta đâu có giận.”
“Rõ ràng là có.”
[ Ai đó giận quá chọc tiểu thê tử khóc lại không dám mạnh miệng xin lỗi, đành bỏ đi thư phòng ngủ, cả ngày hôm sau cũng không hết giận, cũng không biết vì sao mình lại giận như thế, thật là một tên ngốc mà ].
Đọc truyện tại : https://vietwriter.me/hoa-khai