Thông tin cơ bản
Truyện gốc: Thất dạ tuyết
Tác giả: Thương Nguyệt
Thể loại: Cổ đại, kiếm hiệp
Độ dài: 17 chương
Nằm trong hệ liệt Đỉnh Kiếm Các gồm các bộ: Đại mạc hoang nhan, Đế Đô Phủ, Mạn Châu Sa hoa, Bỉ Ngạn hoa, Kiếm ca, Thất dạ tuyết, Bích Thành, Ảo thế
Nhân vật chính: Hoắc Triển Bạch, Tiết Tử Dạ
Thất dạ tuyết được chấm 5.0 trong list truyện ngôn tình mình review. Có thể xem list đầy đủ ở đây
List 70 truyện ngôn tình hay nhất (có review)
Review Thất dạ tuyết
Bảy đêm, khoảng thời gian cuối cùng ấy, Hoắc Triển Bạch ở Dược Sư cốc tổng cộng 7 đêm, đêm nào cũng có tuyết rơi.
Nhưng bảy đêm ấy kết thúc, hắn một mình một ngựa lao về phương nam, mà nàng ôm tấm thân bệnh tật đi về phương Bắc, đời này kiếp này không bao giờ còn gặp lại nữa.
Đây đã là lần thứ hai đọc truyện của Thương Nguyệt, cuốn đầu tiên mình đọc là Đại mạc hoang nhan tiền truyện của Thất dạ tuyết, tới bây giờ vẫn không thôi ám ảnh vì cái lãng tử chua chát, cái buồn đau dai dẳng đến nhói lòng bao phủ khắp từng câu văn của bộ kia. Thế nên khi đọc Thất dạ tuyết, khi bật cười trước tính cách hung dữ của Tiết Tử Dạ, trước độ lầy của Hoắc Triển Bạch cùng con chim ưng Tuyết Diêu, mình đã âm thầm hi vọng vào một cái kết hạnh phúc cho hai kẻ thân tại giang hồ ấy.
Tiết Tử Dạ, cốc chủ Dược sư cốc, nàng ấy đã phải chịu quá nhiều cay đắng rồi.
Tiết Tử Dạ
Tiết Tử Dạ lớn lên trong thế gia danh môn ở Trường An, gia tộc đã mấy trăm năm hành y cứu người, ông nội là Thái y chấp chưởng trong cung thất. Thế mà vị Thái y suốt đời liêm khiết ấy cuối cùng vẫn bị đem ra làm vật hi sinh chính trị, cả Tiết gia lĩnh án chém đầu. Tiết Tử Dạ theo mẹ đi đày đến tộc Ma Già ở phương Bắc xa xôi. Mẹ chết, cô bé không nơi nương tựa, may mắn được thiếu niên Tuyết Hoài và cậu bé Minh Giới trong tộc cưu mang.
Thời điểm ấy có ai biết được bé con Minh Giới kia, về sau sẽ là sát thủ khát máu nhất Tu La Trường của Ma Giáo.
Bộ tộc Ma Già có đôi mắt ánh lam, trong tộc ngẫu nhiên sẽ có người có khả năng sử dụng Đồng thuật, thôi miên tâm trí người khác. Mà Minh Giới lại là kẻ trăm năm mới thác sinh ấy. Một lần, vì bảo vệ mẹ con Tiết Tử Dạ, Minh Giới đã dùng Đồng thuật giết chết hai tên sai dịch. Từ ấy cậu bé sáu tuổi bị người trong tộc xem như tai họa, như Yêu Đồng, nhốt trong phòng tối liền một mạch bảy năm…
Bảy năm sau, Giáo vương Ma giáo đem theo Ngũ Minh Tử Diệu Phong cùng thuộc hạ đến cướp cậu bé có khả năng kì lạ kia về đào tạo thành sát thủ, lại thuận tay đồ sát cả thôn Ma Già. Trong cái đêm đẫm máu ấy, Tuyết Hoài ôm Tiết Tử Dạ rơi xuống sông băng, trôi đến Dược Sư Cốc. Thần y Liêu Thanh Nhiễm cứu được người thiếu nữ, mà không cứu nổi thiếu niên kia. Tuyết Hoài đã vĩnh viễn ngủ say trong dòng sông băng lạnh.
Tiết Tử Dạ mười bốn tuổi bái sư, mười tám tuổi nhận lại chức vị từ Liêu Thanh Nhiễm, trở thành cốc chủ đời kế tiếp của Dược Sư Cốc.
Từ đây thiên hạ xuất hiện thêm một vị thần y.
Hoắc Triển Bạch
Hoắc Triển Bạch, đại đệ tử phái Thiên Sơn, thiên tư hơn người, là cao thủ hàng đầu trong giới võ lâm. Thế nhưng việc đó cũng không nổi tiếng bằng mối tình si của hắn đối với Thu Thủy Âm, cho dù nàng đã gả cho người khác. Hắn vì cứu con trai của Thu Thủy Âm, tám năm bôn ba tìm dược liệu trân quý, đem đến Dược Sư cốc cầu y.
Thất dạ tuyết chính là bắt đầu khi Hoắc Triển Bạch tìm được vị dược liệu cuối cùng, đợi khi Tiết Tử Dạ luyện thuốc xong, có lẽ hắn sẽ không bao giờ còn quay lại Dược Sư cốc chăng?
Tám năm, cũng chỉ có một lần uống rượu đoán quyền dưới gốc mai.
Tình mềm như nước, hay là đạm như thủy mà thôi?
Mình thích truyện của Thương Nguyệt, chính là thích thứ tình cảm ẩn hiện trong vài nét phác họa nhạt nhòa, đạm bạc mà sâu đậm từ lúc nào chẳng hay. Thích tình bằng hữu không tiếc chết vì nhau, vẫn cảnh chi giao, thích người quân tử nghĩa khí anh hùng, như lúc Diệu Phong một mình đấu lại Thất Kiếm của Tàng Kiếm Các, đưa nàng tìm thần y, như lúc hắn điên cuồng băng qua đồng tuyết, tìm thấy tửu lâu kia, mà Liêu Thanh Nhiễm lại nói nữ tử hắn ôm trong lòng đã chết.
Nếu như Diệu Phong không đưa nàng ra khỏi Dược Sư Cốc, nếu như nàng không gặp lại Đồng, có phải nàng vẫn sẽ bình an nơi thế ngoại xa xôi ấy không?
Nếu như nàng gặp Diệu Phong trước khi gặp Hoắc Triển Bạch, có thể hắn sẽ kịp đưa nàng quy ẩn giang hồ hay chăng?
Nhưng tất cả đều không kịp nữa.
Hoắc Triển Bạch từng bước vào cuộc đời lặng lẽ của nàng, phá tan giá băng, khiến cho nàng lại một lần nữa có thể thoải mái vô tư nở nụ cười, không hề e ngại mà bật khóc, giống như mọi người bình thường khác. Hy vọng có thể đội khăn đỏ xuất giá giống như một nữ tử bình thường, lặng lẽ mỉm cười hạnh phúc dưới ánh nến hồng lung linh, có thể ngồi trên lầu gấm đợi tình lang trở về khi tơ liễu mới buông, có thể dùng lò đất hồng hâm nóng rượu mới nấu, đánh tan băng giá và những cơn ác mộng của quá khứ trong những đêm trời đổ tuyết. Từng có một độ, nàng cũng không phải không có những khát vọng hạnh phúc nhỏ bé.
Nhưng dưới bầu trời xám trắng gần Ô Lý Nhã Tô Đài, từng bông tuyết rơi xuống lông mày nàng lạnh buốt.
Ngàn dặm bôn ba, tất cả, cuối cùng vẫn chỉ lướt qua người nàng rồi đi.
Một khúc Cát sinh, là ước vọng một đời một kiếp.
Đông chi dạ, hạ chi nhật. Bách tuế chi hậu, quy vu kỳ thất.
Kiếp phù sinh cũng chỉ là một giấc mộng dài mà thôi