LẠC CHỐN PHÙ HOA
Tác giả: Bất Kinh Ngữ
Thể loại: Hiện đại thực tế, thương trường, #không sạch, ngược, chút H, HE.
Độ dài: 20 chương (mỗi chương khá dài)
Tình trạng: Hoàn edit – đã xb
Link https://truyen5zz.com/lac-chon-phu-hoa
Warning: Truyện không phải là món ngon cho những bạn thích “sạch” vì nam chính thì trăng hoa, nữ chính đã qua một đời chồng và cả hai đều có con riêng.
————-
Văn án:
Một cô gái mới 28 tuổi lại bị các thế lực ép buộc cô là vật hiến dâng nhằm thỏa mãn dục vọng cho các quan chức cao. Cô gái ấy tên là Tô Mạt, là nhân vật chính trong truyện “Lạc Chốn Phù Hoa” của Bất Kinh Ngữ.
Cuộc sống cô trở nên bế tắc, cô không thể chịu đựng thêm nữa. Cô muốn thoát khỏi cuộc sống hiện tại, muốn thoát khỏi cái địa ngục trần gian này. Cô mơ ước về cuộc sống hạnh phúc ấm no và quan trọng nhất là có một người đàn ông yêu thương mình thật lòng.
Liệu cô gái đó có gặp được người đàn ông trong mơ và có hạnh phúc không?
—————–
Mình vẫn hay nghe nói rằng truyện của Bất Kinh Ngữ luôn “thực” vì nó thể hiện chân thực cuộc sống xung quanh với nhiều tàn nhẫn nghiệt ngã và mưu toan. Và sau khi đọc xong “Lạc Chốn Phù Hoa” mình công nhận truyện rất thực tế, cũng rất phũ phàng, đọc mà đau cả não với rất nhiều cạm bẫy và mưu mô.
Điều đầu tiên khi đọc truyện này thì suy nghĩ của mình là “đàn ông có con riêng vẫn là hàng bán chạy (hiển nhiên vì anh ta đẹp, giàu và giỏi) còn phụ nữ đã ly hôn dắt theo con nhỏ thì như tấm giẻ rách bị xã hội xem thường”, đó là sự phân biệt theo địa vị, tiền tài và là chuyện hiển nhiên vẫn xảy ra cho dù chúng ta biết nó bất công đến nhường nào.
Nam chính Vương Cư An là sếp tổng giàu có đẹp trai, tuổi đứng hàng băm và có đứa con trai 17 tuổi tên Vương Tiễn =.=, thành quả năm anh 16 tuổi. Nhưng với bản tính trăng hoa của anh ở quá khứ và tốc độ đổi bạn gái như thay áo ở hiện tại thì đứa con đó không có gì phi logic cả.
Cư An luôn mang vẻ âm trầm, nham hiểm, độc đoán, hay hất hàm sai khiến, miệng mồm đê tiện và đặc biệt thủ đoạn thương trường thì quyết liệt táo bạo độc ác không ai bằng. Lời anh nói thì có vẻ là tổn thương người khác nhưng thực sự toàn dạy họ bài học xương máu, kiểu đau mà thấm.
Nữ chính Tô Mạt 28 tuổi đã ly hôn và có một cô con gái 3 tuổi, cô rời gia đình đi xa làm việc. Cuộc sống bôn ba nơi đất khách không hề dễ dàng với một người phụ nữ đã ly dị. Ngày xưa cô từng yêu mù quáng không chú trọng tương lai để bây giờ thật sự cô không còn gì, cả tình yêu, kiến thức và kinh nghiệm. Cô tự biết quá khứ đã ngu xuẩn thế nào nên khi có công việc cô càng hết sức cố gắng: để thăng tiến, để kiếm tiền gửi về bố mẹ lo cho con gái.
Nếu cứ êm đẹp như thế thì đã chẳng có gì đáng nói, sự trớ trêu của vận mệnh buộc cô phải nhìn lại về thế giới này, có phải có tiền có quyền là có tất cả. Cô hiểu như vậy nhưng cô cố không để bản thân lầm đường. Cô chấp nhận thu mình, chấp nhận nhẫn nhịn và vẫn cố gắng làm việc. Khi đó cô luôn cố giữ cho mình một trái tim thiện lương.
Để hình dung Tô Mạt ta có thể dùng từ đơn giản, nhưng càng đọc càng thấy cô bị nhiễm bẩn những tạp chất từ cuộc sống – bắt đầu có tham vọng. Tham vọng thăng tiến kết hợp cách nghĩ còn vương nét bảo thủ và giữ mình làm nhân vật này có nội tâm rối tinh rối mù, yếu đuối không ra yếu đuối mà mạnh mẽ lại mạnh mẽ không ra mạnh mẽ, chưa đến nỗi trơ trẽn tầm thường nhưng thanh cao lại gượng gạo giả vờ. Riêng “cá nhân” mình không thích tính cách của Tô Mạt, cô sống như vậy rất mệt mỏi, rất giả tạo.
Mình không phủ nhận sự cố gắng của cô trong công việc cũng như tự tôn của bản thân, nhưng cuộc sống ngoài kia ép cô phải vươn lên bằng nhiều cách. Có thể, cách cô nghĩ để vươn lên không sai nhưng lại sai khi thực hiện bằng những màn “thiết kế cơ hội”, tính toán đường tắt, dựa vào người cao chứ không riêng bằng thực lực. Chính điều đó làm cho mình cảm thấy cô không đơn giản như nội tâm mà cô luôn muốn giữ. Lúc đầu mình nghĩ cô sẽ hướng đến hình tượng một nữ cường nhân trên thương trường nhưng không phải, cô còn quá non yếu. Và đặc biệt khi đọc truyện sẽ cảm nhận rõ ràng Tô Mạt rất cố chấp.
Trong một năm đầu tiên, hai nhân vật chính Vương Cư An và Tô Mạt quen biết nhau, số lần gặp mặt của họ đếm trên đầu ngón tay và chẳng hề vui vẻ gì vì lần đầu gặp mặt đã có kí ức xấu. Khi ấy, Tô Mạt bị sếp bỏ thuốc đưa lên giường cấp trên nhưng nhầm sang phòng Vương Cư An và đêm đó cũng không tốt đẹp gì.
Nhưng nghiệt duyên lại làm cho hai người có nhiều cơ hội đụng mặt nhau, tuy nhiên lại là đứng ở hai đầu chiến tuyến. Sau đó truyện cứ thế tiếp diễn tình tiết ngược nhau rồi làm lành và lại ngược nhau rồi chia tay đến cuối cùng kết HE bằng việc nam chính hối hận xông vào lễ đường cướp nữ chính lại từ tay người khác, may mà cướp kịp không thì thành SE luôn cho rồi.
“Những chuyện tôi muốn làm, chắc chắn tôi sẽ làm được. Người tôi muốn giữ, cô ấy không thể rời xa tôi. Người phụ nữ tôi muốn theo đuổi, đến cuối cùng, cô ấy nhất định sẽ một lòng một dạ với tôi”
***
Đọc “Lạc chốn phù hoa” mình thật sự không hiểu anh ấy thích nữ chính Tô Mạt vì lí do gì và từ khi nào nữa? Có lẽ tình yêu đến anh không hề hay biết nên cứ phũ và cứ ngược nhau, ngược qua ngược lại :).
Tính cách Vương Cư An thật sự không vừa ý mình, tình cảm của anh rất nhạt nhẽo và cứng nhắc. Mình đọc cả truyện chỉ thấy anh dành nhiều tình cảm nhất cho đứa con trai Vương Tiễn, rất quan tâm và ân cần. Để đến khi Vương Tiễn chết, anh ấy suy sụp trầm trọng đến mức trầm cảm nặng và anh ta lại đi ngược nữ chính. Anh đúng chuẩn của con người đáng ghét với tính cách kì quặc!
“Lạc chốn phù hoa” với cốt truyện xoáy sâu vào những tranh đấu thương trường và nội bộ công ty thường thấy, tình cảm hai nhân vật chính quá mức nhạt nhòa và nam chính ít đất diễn. Nếu bạn muốn xoắn não và thích đọc ngược nam, ngược nữ, ngược tâm thì đây là lựa chọn đúng, còn như mình thích đọc sủng thì không khác gì nhảy vào hố máu chó. Đọc xong ôm một cục nghẹn chẳng biết xả đâu cho hết. Hừ Hừ
Bạn phải đăng nhập để gửi phản hồi.