KHÔNG KỊP CHỜ ĐẾN LÚC BÌNH MINH
Tác giả: Đầu Ngã Mộc Qua
Thể loại: Hiện đại, ngược, day dứt, cực kỳ cảm động, SE
Độ dài: 11 chương + 2 NT
Tình trạng: hoàn cv – đang edit.
————————-
Trích đoạn:
“Mặt đất lạnh như băng biến thành đại dương mênh mông, cô nằm dưới bầu trời đen thẳm, lẩm bẩm khẩn cầu, cầu xin Thượng đế ban cho mình pháp lực.
Cho cô pháp lực, cô cũng không thể nén lại những ký ức đang cuồn cuộn chảy ra từ thân thể này. Chúng sẽ biến thành đom đóm, soi sáng cả động, bay lên mặt đất, phóng qua tầng mây, tìm được người cô yêu nhưng không thể đến gần giữa biển người mênh mông.
Hình như anh cảm nhận được cái gì, bỗng nhiên xoay người.
Xin hãy giúp tôi hôn lên gương mặt anh, nói với anh rằng tôi yêu anh suốt đời này. Mãi mãi.”
_______________________________
Cái giá của “nụ cười” là “nước mắt”
Cái giá của “yêu thương” là “chờ đợi”.
Cái giá của “hạnh phúc” là “khổ đau”
Cái giá của “hy vọng” là “tuyệt vọng”
Vậy cái giá để “chia lìa” chính là “tử biệt”
Câu chuyện bắt đầu khi Thường Hiểu Xuân, cô bé đáng thương với gia đình tan vỡ luôn bị bắt nạt ở trường được cậu bé Thời Quang cứu giúp. Lúc ấy, cái nắm tay đưa ra của cậu như là đôi cánh thiên sứ để cô bấu víu vào. Chút ấm áp, chút dịu dàng, chút chân thành đó không ngờ lại trở thành bi kịch suốt cuộc đời cô gánh chịu.
Trong một lần tình cờ cô của Hiểu Xuân gặp bố của Thời Quang trước cổng trường khi đi đón họ. Và rồi, vận mệnh trêu đùa, người cô Hiểu Xuân yêu thương và người bố Thời Quang vô cùng kính trọng, họ cùng nhau bất chấp tất cả mà bỏ trốn. Để lại hai gia đình tan vỡ và vết sẹo đau đớn với những người ở lại.
Thời Quang cho rằng tất cả bi kịch của cậu đều từ Hiểu Xuân. Thế nên, cậu dùng lời nói của mình sỉ nhục cô trước mọi người. Thanh xuân ấy bỗng hóa thành nỗi đau đớn và tuyệt vọng đến không thở nổi với cô. Hiểu Xuân đáng thương một mình chịu đựng. Từ thiên đường, cậu nhẫn tâm đẩy cô một cái thật mạnh xuống địa ngục. Cứ thế, đắm chìm trong khổ sở và tan nát. Còn cậu, lại rời xa thành phố này, dường như muốn lãng quên tất cả ký ức nơi đây.
Thời gian trôi qua, vận mệnh lại lần nữa xoay chuyển để Hiểu Xuân và Thời Quang gặp lại nhau. Đứng trước anh – người con trai từng mang đến cho mình ấm áp cũng như đau thương trong quá khứ, trái tim cô vẫn không thôi rung động. Bỏ qua tất cả những lời khuyên nên rời xa anh, bỏ qua quá khứ từng vì anh mà bị bệnh tâm lý rất nặng, bỏ qua cả hiện tại hết lần này đến lần khác anh dùng chính tình yêu của cô để khiến cô phải đau đớn, Hiểu Xuân vẫn như thế, cố chấp với tình yêu của mình. 17 năm quen biết anh, 12 năm chìm trong yêu và hận, cô thật sự không dám nghĩ nếu phải rời xa thì sẽ như thế nào nữa. Tình yêu – không phải là thứ cô có thể nắm trong tay.
“Những ký ức về anh dành tặng em
Tựa vết xăm sao dễ xóa mờ
Em vẫn luôn giữ nụ cười ấy
Lo sợ con người em sẽ bị anh nhìn thấu
Em chạy trốn trong biển người vội vã
Tìm một vai diễn che dấu bản thân mình
Nước mắt em không dám rơi
Em sắp chịu không nổi nữa rồi.” (*)
Trước tình cảm quá đỗi chân thành, tha thiết và tràn ngập đau thương của Hiểu Xuân, Thời Quang muốn buông bỏ tất cả thù hận. Bởi ngay từ ban đầu anh đã yêu cô, yêu rất nhiều. Nhưng anh lại hận, hận chính thân phận của cô và hơn hết là hận bản thân mình, dù trốn chạy như thế nào cũng không thể gạt bỏ bóng dáng cô. Yêu – hận đan xen, vò nát trái tim cả hai. Vậy thì thử một lần nắm tay cô, một lần ôm cô, một lần hôn cô, một lần yêu cô có được không? Nhưng, anh nào đâu biết, kỳ thực đã muộn, muộn thật rồi…
Khoảnh khắc thân thể cô bị vùi sâu dưới đống đổ nát sau dư chấn động đất ấy cũng là khoảnh khắc cô biết mình sắp chết đi… Cứ thế chết đi với những ký ức mang theo về anh, không còn lại gì cả. Thế giới dường như cũng bi thương và nghẹn ngào theo từng tiếng khóc nức nở tuyệt vọng ấy. Cô không thể chờ anh nữa rồi, không thể đủ sức và tình yêu mà đợi đến lúc bình minh…Tạm biệt…
Mất đi Hiểu Xuân, Thời Quang đánh mất cả linh hồn mình. Anh sống trong ảo tưởng giả dối rằng cô vẫn còn bên cạnh, vẫn yêu anh thiết tha như ngày nào. Cho đến một ngày cái vỏ bọc thôi miên mà anh tự tạo ra bị phá vỡ cũng là lúc anh gục ngã. Vậy thì, anh sẽ đến tìm cô, cùng cô ngắm ánh bình minh rực rỡ mà anh đã bỏ qua rất nhiều lần. Rồi, chúng ta sẽ hạnh phúc ở thế giới khác, phải không?
Đây thật sự thật sự là một câu chuyện vô cùng hay, day dứt và cảm động. Nhưng kết thúc của nó khiến mình đau lòng quá. Đến cuối cùng thì Hiểu Xuân cũng không thể chờ đến lúc Thời Quang tìm thấy cô. Chỉ mong, ở thế giới khác sẽ có hạnh phúc thuộc về họ mà không phải là đau đớn khổ sở như kiếp này nữa. Đọc xong mình bị ám ảnh đến 1 tuần mà tâm trạng vẫn chưa cân bằng luôn ạ :'( :'(
Bạn phải đăng nhập để gửi phản hồi.