THÚ PHI
Tác giả: Chu Ngọc
Thể loại: Ngôn tình, Cổ trang, tranh đấu, HE.
Tình trạng: Edit hoàn
Độ dài: 174 chương
Giới thiệu:
Lấy âm làm kiếm, dùng nhạc chém giết. Điều khiển vạn thú, phượng lâm thiên hạ.
Nhưng lại không ngờ, tiếng nhạc không chỉ dẫn dắt ‘cầm thú’ tới, mà còn dẫn cả ‘người thú’ tới.
Hung ác như lang sói, nhanh nhẹn như báo, khí phách của hổ, giảo hoạt như hồ ly.
Một gã đàn ông như vậy, một gã đàn ông xưng bá thiên hạ như hắn, là mệnh kiếp hay duyên nợ trời định đây ?
Khói lửa chiến tranh tưng bừng khắp nơi, mảnh hồng nhan bèo dạt mây trôi.
Người mang quyền đế vương sinh sát, ta có vạn thú tề tựu về đây.
Để xem thiên hạ này ai chìm ai nổi.
Lúc mới quen, nàng tắm rửa bên khe suối, tấm thân trắng nõn bị hắn một phát nhìn hết không bỏ sót chỗ nào.
Một gã đàn ông đẹp tới mức diễm lệ yêu nghiệt, lại thô bạo tàn nhẫn, trợn mắt sáng như ma trơi, nheo mắt lại như yêu quái.
Hắn nắm chặt cằm nàng, đôi môi bá đạo hung hăng hôn lên môi nàng, hai làn da thịt cách lần quần áo mỏng manh, lửa nóng bừng bừng cứ vậy bị giam chặt trong đó.
Hắn mớm cho nàng độc hoàn kịch độc, nheo lại đôi mắt tà mị mà rằng. « Phải chết, ngươi cũng đi cùng ta ! »
Mà nàng lại ngạo nghễ nhìn lại đôi mắt lạnh lùng của hắn, nhẹ nhàng thốt lên. « Ta-không-thích-ngươi ! »
Lãnh đạm như gió, thanh nhã như nước, dám khiêu khích gã đàn ông độc bá thiên hạ này, cuối cùng định ra một mối lương duyên khó hiểu cả đời.
——
Review:
Một tuổi thơ đầy đau đớn, một tuổi thơ quá thiếu thốn tình thương. Một đứa trẻ 10 tuổi với cánh tay tàn phế và vết thương lòng nặng sâu, “thiên tài âm công” đã rời khỏi gia đình chỉ với một câu nói hững hờ “không mong ngày gặp lại.” Và từ đó, cô bé ấy đã bôn ba khắp bảy nước giữa thời Chiến loạn. Duyên phận đẩy đưa khiến cô gặp một gã trai bá đạo, tàn độc nhất thiên hạ. Và từ đó “mở ra một mối lương duyên khó hiểu cả đời.”
***********
Tuổi thơ cô có gì, ngoài những đòn roi và đau đớn, ngoài sự hững hờ ghẻ lạnh của mẹ cha.
[ Cô bé soãi người nằm sấp trên đất không nói câu nào, chờ gia gia dùng gia pháp trừng phạt. Bé… đã sớm quen rồi.]
Một đứa trẻ 5 tuổi, một tiểu thư của gia tộc hàng đầu nước Tề, mà lại đã quá quen với hình phạt.
« Mười cái tát, ba mươi roi ! »
Một đứa trẻ đến cơm tự xúc ăn có thể còn chưa vững, vừa bị đau đớn vì bị thích khách đuổi giết ngoài đường, về đến nhà lại chịu hình phạt ấy. Không ai cầu xin, không ai tiếc thương. Chịu phạt, nhưng cô không hề khóc, hóa ra bởi vì
[ …bé biết, bé, không giống với tỷ tỷ. Bé biết.]
Để rồi, khi bị phạt xong
[ Hai má của bé Đinh Đinh đã sưng đỏ như hai chiếc bánh bao, chân váy cũng đã nhuộm đầy máu tươi, một mảnh đỏ ối. Bé chỉ còn vài hơi tàn, nằm lịm trên sàn nhà lạnh lẽ.]
Cô bé 5 tuổi ngây thơ trắng trong như một tờ giấy, chưa kịp cảm nhận được tình yêu thương của người thân, lại đã thấu hiểu hết sự bạc bẽo của cuộc đời. Dung nhan bị hủy, áo cơm hững hờ, kể từ đó, sự vô tư, hồn nhiên của trẻ thơ của bé cũng đã bị cướp mất. 5 năm, suốt 5 năm trời bé sống như một cái bóng giữa gia tộc quyền thế ấy.
Ngày tháng dần trôi, ngỡ cứ thế mà yên. Nào ngờ những người thân của bé vì để bảo toàn cho bản thân mình, để che dấu cho sự xấu xa của mình, đã đưa bé ra làm vật hy sinh, với tội danh – ám sát thái tử – với một đứa trẻ 10 tuổi vốn được cho là vô dụng – đồ bỏ đi.
Sau khi bị phế cánh tay phải, cô bé đã ra đi, hết duyên, dứt nợ, tuyệt nghĩa tuyệt tình với những kẻ đã sinh ra bé.
[ Không quay đầu lại, chỉ nhẹ nhàng thở dài một tiếng. « Chỉ mong sau này sẽ không gặp lại. »]
Để rồi
[ cây cổ cầm trăm tuổi của Đinh gia đang nằm chỏng chơ dưới đất bỗng phựt một tiếng, toàn bộ mười sáu dây đàn hoàn toàn đứt đoạn, vẳng lên một tiếng vang rền rĩ như ai oán như khóc than, thân đàn cũng hoàn toàn vỡ vụn.]
Sau bước chân cô là:
[Một hàng cây ngô đồng thân to cổ thụ bỗng ầm ầm đổ gục. Thân cây nào cây nấy nứt toang hoác, hằn rõ dấu vết của hàng trăm hàng ngàn đạo phong nhận sâu hoắm như do kiếm sắc chém vào gốc cây to hai người ôm. Một trận gió thổi qua, từng mảnh từng mảnh gỗ rơi lả tả cùng với lá vàng rụng đầy đất, chúng được gió tung lên, phiêu tán khắp nơi.]
*****
Sau sáu năm phiêu bạt khắp nơi, mảnh hồng nhan bèo dạt mây trôi, cô bé tàn phế năm nào nay đã trở thành một thiếu nữ 16 tuổi.
[ Khuôn mặt trắng mịn như sứ như ngọc hiện ra. Chính giữa trán là một cái bớt hình đóa hoa đào, làn da như hoa như phấn, đôi lông mày lá liễu nằm gọn trên hai con mắt đen như trời đêm với làn thu ba lóng lánh nét dịu dàng vô hạn, hai cánh môi đỏ như son, khuôn gương đầy đặn, lộ ra vẻ thông minh sáng lạng, thanh tú vô ngần.]
Làm bạn bên cô là cây đàn đơn giản, là một con sóc cả người đầy độc, và bà bà – người đã cưu mang cô suốt từ thời thơ ấu, người thầy âm công đầu tiên của cô.
Với tuổi thơ cay đắng, đã khiến cô trở nên lạnh nhạt, hững hờ với tất cả mọi thứ. Thế mà lại gặp phải một gã bá đạo đến không ngờ, độc ác đến phát sợ. Một gã có vẻ đẹp như yêu ma, nhưng lại thâm sâu đứng đầu thiên hạ.
Ngay từ lần gặp nhau đầu tiên, ngay lúc cô đang tắm dưới suối, một nhan sắc mỹ miều là thế mà gã chẳng một chút tiếc thương, chỉ vừa liếc mắt, gã đã thẳng thừng ra tay giết cô không chút chần chờ e ngại. Giết người không được, lại tự mang họa đến thân, để rồi từ đó, định ra một mối lương duyên khó hiểu cả đời.
Cô cùng hắn bôn ba, từ nước này qua nước khác, từ họan này đến nạn kia. Không hiếm những lần cô đã khiến gã trai tàn bạo ấy tức phát điên, và không thể đếm nổi số lần gã mất mặt vì muốn chinh phục cô.
Rồi từ nghi ngờ thành tin tưởng, rồi dần dần dựa vào nhau, bảo vệ nhau. Từ ép buộc trở thành tự nguyện. Lòng tin xây dựng từ hoạn nạn, tình yêu nảy mầm từ gian khó.
Từ việc hắn ép buộc:
[Nghe cho rõ đây, ngươi phải thích ta, rõ chưa ? Nếu để ta biết ngươi thích người khác, kẻ đó sẽ đi gặp Diêm vương ngay lập tức.]
Đến lúc giữa ranh giới sự sống và cái chết, cô đã không ngại ngần
[Bầu trời ngoài hoàng lăng xanh ngắt, cô rất thích, nhưng có điều người ở bên trong kia cô còn thích hơn.]
Hai người đã trải qua biết bao nhiêu gian khổ, bao nhiêu hoạn nạn, cũng chẳng thiếu những lần vào sinh ra tử cùng nhau. Ngỡ sau hoạn nạn này, là Châu đã về hợp phố, nào ngờ đời lắm mưu mô, lòng người thâm sâu khó lường.
Để rồi:
[ Lời thề non hẹn biển, sống chết có nhau, đến cuối cùng cũng chỉ là như thế. Khoảng cách của hai người lúc này đã trở nên cách núi, ngăn sông, cách tận góc biển chân trời. Gần trong gang tấc mà biển trời cách mặt.]
Cô rời khỏi hắn, để lại tiếp nối cuộc đời bôn ba với một vết thương lần nữa lại hằn sâu trong đáy tim, sau khi để lại cho màn mưa vần vũ một câu nói, cũng là lời thề trọn mệnh
[“Ta yêu chàng. Đời này, ta chỉ yêu chàng.”]
Hắn ngồi lên ngôi vị tối cao, nhưng bên cạnh lại không còn người con gái hôm nào vào sinh ra tử cùng hắn, trên ngôi cao ấy hắn có lạnh lắm chăng?
Người ở nơi này, ai phương ấy, nhớ nhung đong biết mấy cho vừa. Nhớ hắn điên cuồng, nhưng cô không thể về bên hắn, bởi cô nào xứng với hắn, nào xứng với tình yêu của hắn. Thôi thì đành cầu mong người nơi ấy vẫn bình an, và hãy thôi quên đi mối oan duyên đã đứt.
Nhưng liệu hắn có quên được không? Không, làm sao quên được bóng hình đã in đậm vào tim. Thế là hắn vẫn ngày ngày dò tìm tin tức của cô, và ngay khi biết tin hắn đã lên đường, bôn ba ngàn dặm, dấn thân vào nguy khốn để đi tìm cô.
Nhưng nào ngờ đó lại là
cạm bẫy, kẻ thù của hắn lại một lần nữa lợi dụng cô để đưa hắn vào chỗ chết. Để rồi chỉ kịp nhìn nhau từ xa, lời nhớ nhung còn chưa kịp thốt, đã phải:
Người lên ngựa, kẻ chia bào
Rừng phong thu đã nhuốm màu quan san
Dặm hồng bụi cuốn chinh an
Trông người đã khuất mấy ngàn dâu xanh
Người về chiếc bóng năm canh
Kẻ đi muôn dặm một mình xa xôi
Vầng trăng ai xẻ làm đôi
Nửa in gối chiếc, nửa soi dặm trường.
(Trích Truyện Kiều – Nguyễn Du)
Cô ở lại với ngàn sói dữ ngăn bước mười vạn quân thù giải vây cho hắn. Hắn quay về với hổ trắng cô gửi làm tọa kỵ để bảo vệ tổ quốc đang lâm nguy bởi bốn bề giặc giã.
Để rồi những ngày xương trắng đồng khô, tình yêu lại cháy rực giữa mưa bom lửa đạn. Cô trở về với vạn thú trong tay, cô trở về chung tay cùng hắn đẩy lùi kẻ địch. Tổ quốc sạch bóng quân thù.
[“Nhất bái thiên địa.”
“Nhị bái song thân.”
“Phu thê giao bái.”]
Giây phút cô nằm trọn trong lòng hắn, giây phút hắn thốt lên giữa cơn thở dốc
[“Ta chờ ngày này lâu lắm rồi.”]
Và từ nay
[“Chỉ tiện uyên ương, bất tiện tiên.”]
(Chỉ nguyện thành đôi uyên ương, không muốn làm thần tiên)
Giây phút khi biết cô mang thai, hắn, một kẻ máu lạnh, ngang tàng, kiêu ngạo và lạnh lùng, đã trở thành một tên ngớ ngẩn trước mặt thuộc hạ. Khi đó thuộc hạ hắn mới nhận ra
[“Hóa ra bệ hạ của họ cũng chỉ là một người bình thường.”]
Giây phút hắn đang mang trong mình kịch độc, nhưng vẫn liều mạng đi cứu cô giữa vòng nguy khốn, cái chết có thể sắp cận kề nhưng vẫn muốn cô an lòng, hắn đã cố nén mọi thứ vào trong.
[“Ta không sao, nàng phải lo cho mình trước, nghe không?”]
Nhưng hắn đâu hiểu, hắn không màng tính mạng vì cô, thì cô cũng đâu thể sống mà không có hắn.
[“Ta yêu chàng, đời này chàng có đi đâu, ta cũng phải theo chàng, chàng không được bỏ ta lại.” Trên có trời cao, dưới có suối vàng, có chàng thì có ta, có ta thì có chàng, không rời không bỏ, sống chết bên nhau.]
Giây phút cô trở dạ sinh con giữa chiến trường. Họ lại ngỡ như một lần nữa đứng trước ranh giới của sự sống và cái chết.
Khi hắn ngớ ngẩn đứng bên ngoài chờ đợi giây phút tiếng khóc trẻ thơ vang lên, thì trong lều cô đang chết đi sống lại, nhưng lại quyết nghiến chặt răng để không phát ra tiếng. Cô chọn con của hắn, không màng bản thân mình, sợ hắn đau lòng, cô đã không cho những người bên cạnh để cho hắn biết những đớn đau nguy hiểm mà cô đang gặp phải. Để rồi khi hắn biết
[Đàn ông không rơi lệ là vì chưa chạm được đến nỗi thương tâm của họ. Trong đôi mắt đỏ ngầu của hắn nhanh chóng phủ đầy khói sương, một giọt nước mắt trong suốt tuôn ra chảy dọc theo hai má, rơi xuống thấm vào bụi đất phía dưới. Hai tay cuộn chặt lại, Độc Cô Tuyệt ngửa đầu, nhắm hai mắt lại, hai dòng nước mắt nóng hổi tuôn ra từ khóe mắt, rơi xuống trong lặng im, trong đó là người hắn yêu nhất đời này.]
Rồi mọi gian khổ cũng qua, mọi gian nan cũng hết. Cô đã không còn phải bôn ba, hắn cũng chẳng còn phải toan tính. Để đi đến được hạnh phúc này, họ đã phải chia lìa biết bao lần, phải trải qua biết bao gian khó, đã chịu biết bao đớn đau từ thể xác đến cả tâm hồn, đã bao lần đứng bên bờ sống chết. Để rồi có một ngày
[Quay đầu nhìn nhau, sau lưng ánh sao lung linh chiếu rọi khuôn mặt Độc Cô Tuyệt và Vân Khinh, một vẻ đẹp yêu nghiệt tuyệt đỉnh thiên hạ, một thanh thoát không vướng bụi trần. Hai người nhìn nhau cười, Độc Cô Tuyệt cúi đầu, vô cùng thâm tình hôn lên đôi môi mềm mại. Mười ngón đan nhau tay kết chặt, trọn đời trọn kiếp chẳng lìa xa.
Pháo hoa rực rỡ nổ tung trên bầu trời đêm sau lưng hai người, đẹp đẽ, chói chang như thế.
Thiên hạ thanh bình, bắt nguồn từ nơi này;
Hạnh phúc, cũng bắt đầu từ đây.]
Lòng tin xây dựng từ hoạn nạn, tình yêu nảy mầm từ sinh tử.
Chấp tử chi thủ, dữ tử cộng trứ.
Chấp tử chi thủ, dữ tử đồng miên.
Chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão.
Chấp tử chi thủ, phu phục hà cầu?
Trai anh hùng, gái thuyền quyên.
Thủy nguyền sánh phượng, đẹp duyên cưỡi rồng.
[Vô Phương _ 15.09.2013]
—–
Nhớ ra là tụi mình chưa viết bất cứ cái review nào đàng hoàng cho bộ truyện ám ảnh nhất edit mất thời gian công sức nhất này, hồi đó mà thấy ai hỏi “MDH ơi sao không đăng TP tiếp vậy là cả đám lên lên cơn =)). Duy chỉ có cái bài viết này do mình tóm tắt từ hồi ấy để lừa tình bạn đọc của nhà.
Có lẽ với thị hiếu bây giờ của các bạn thì truyện này không còn hợp thời nữa, nhưng nói thật hồi đó tụi mình vừa yêu vừa hận nó, edit gần 2 năm trời có ít chi ????