VỀ BÊN EM KHI ĐÊM ĐÃ TẬN
Tác giả: Bạc Hà Mê
Thể loại: Hiện đại, nghiệp giới tinh anh, cảnh sát đội phòng chống “nàng tiên nâu” nằm vùng – thám tử tư, nam thầm mến, #SỦNG_NGỌT, tình yêu duy nhất, thâm tình, HE.
Độ dài: 41 chương + 2 NT (set pass từ chương 30 trở đi)
Tình trạng: Hoàn edit.
Tình cảm ngày niên thiếu là từng tiếng “thích” dồn dập, vừa kiên định vừa bướng bỉnh trong lòng lại vì ngượng ngùng mà chẳng dám nói ra. Còn tình cảm khi trưởng thành là một lời “thương” cứ ngập ngừng ở nơi đầu lưỡi, cất mãi nơi thăm thẳm sâu chẳng dám tỏ bày.
Có lẽ câu chuyện bắt đầu khi những bông tuyết đầu mùa rơi lất phất, dù cho ngày tuyết tan đã tận vẫn chẳng đi đến hồi kết. Nhưng mà, với Lăng Diệu, Tô Ly lại là mảnh hồi ức khởi đầu cho sự sống, là ký ức trân quý của những năm tháng đã cũ anh luôn âm thầm cất giấu…
Lăng Diệu, Tô Ly hay bất cứ ai khác đều chỉ là một người bình thường giữa một cuộc đời bình thường với một công việc bình thường. Mỗi người đều có cuộc sống riêng của mình và không ngừng bôn ba với nó.
Tưởng rằng họ chỉ là những vị khách xa lạ tình cờ hội ngộ nơi đây, rồi tất cả sẽ sớm chìm vào quên lãng sau lúc chia ly. Thế nhưng, chỉ vỏn vẹn có hai ngày ngắn ngủi, Tô Ly đã trải nghiệm những điều chưa từng có và Lăng Diệu cũng đã trở thành một phần không thể khuyết thiếu trong cuộc đời cô.
Tô Ly là một thám tử tư. Công việc này của cô sẽ có người thấy nó thật bí ẩn, cao thâm; cũng có người thấy rất đáng ghét, chẳng khác gì công việc của một tên “chó săn”, chỉ biết rung chân viết ra mấy dòng chữ ba hoa cho vài tờ báo “lá cải”. Nhưng chỉ người trong ngành mới hiểu họ đã phải trả giá ra sao. Dù cho việc lén lút chụp ảnh và điều tra bị người đời lên án và chỉ trích là vô đạo đức, dù cho cái giá phải trả có đắt đến mấy, Tô Ly vẫn chưa một lần ngần ngại, chưa một lần từ bỏ. Vì khi bước chân vào con đường này, mục đích của cô chỉ có một: tìm thấy sự thật và câu trả lời bị giấu trong bóng tối bao lâu nay.
Ngày ấy, bông tuyết tung bay trắng xoá trời đất, khi tính mạng đang cheo leo sớm tắt, Lăng Diệu đã xuất hiện và kéo cô thoát khỏi cơn hiểm nguy. Ngoài sự biết ơn và một chút tò mò về người đàn ông khí chất nổi trội này, dường như Tô Ly chẳng có một hy vọng xa vời nào về mối quan hệ giữa họ. Bởi, nào có ai biết, hôm nay có thể cùng nhau ngồi tán gẫu chuyện nhân sinh, ngày mai khi tuyết tan rồi, khi quỹ đạo cuộc sống trở về, họ có còn gặp lại? Thay vì nghĩ ngợi xa xôi về một viễn cảnh chẳng có ai biết trước, chi bằng cứ tĩnh lặng ở tại nơi đó, tìm lối thoát bước ra khỏi nơi đây.
Tô Ly cứ nghĩ thế, nhưng cô lại không hay, tại khoảnh khắc ánh mắt đôi bên lần đầu giao nhau qua kính chiếu hậu đêm ấy, tất cả đã không còn là một lần gặp gỡ tình cờ thoáng qua nữa.
“Nó bắt đầu khi nào, khi họ đang lái xe, hay khi họ nhìn vào kính chiếu hậu? Khoảnh khắc cô được kéo ra khỏi đáy hố, hay là lúc hai người cãi nhau để phân cao thấp?”
Đúng, nhưng cũng không đúng. Tất cả dường như đã bắt đầu từ rất lâu, rất lâu, lâu đến nỗi đến chính cô còn chưa từng nhận ra nó đến tự bao giờ…
Ở vùng đất Vân Nam xa xôi hẻo lánh đó, Lăng Diệu là đội trưởng đội cứu hộ nơi đây – một công việc thầm lặng với tinh thần liều mạng cống hiến chẳng đòi hỏi bất kỳ sự đền đáp nào. Nhưng chỉ một số ít người biết được thân phận và công việc thật sự của anh. Nó buộc anh phải cẩn thận đến từng chút một, tuyệt đối không thể phạm sai lầm. Vì một khi phạm phải sai lầm, anh không có cơ hội sửa chữa, “nàng tiên nâu” cũng không cho anh một cơ hội nào và cuối cùng, anh chỉ có thể dùng tính mạng mình để đánh đổi.
“Nàng tiên nâu” là thứ một khi đã chạm vào thì sẽ rất khó để dứt ra. Cuộc sống của anh chỉ mang một sắc xám đơn điệu, tẻ nhạt như vậy: đi một bước, tính một bước và một lời chào, hai chữ “tương lai” đối với người đàn ông này là thức quà xa xỉ anh chẳng dám mong cầu.
Thì ra, trên đời này vẫn còn có những người như anh, vì muốn phơi bày bóng tối, thế nên, họ chấp nhận đặt cuộc sống của mình vào vực thẳm tối tăm heo hút mà chẳng cầu một lời đền đáp ân nghĩa.
Thế giới của anh có lẽ sẽ chỉ là một màu xám ngắt lặng lẽ kéo dài vô định, âm thầm đến một mình rồi cũng không một tiếng động mà rời đi, chẳng vương vướng bận. Cho đến khi, toàn bộ ánh sáng rạng rỡ đã gõ cửa, ghé thăm cuộc đời anh.
Giữa những năm tháng hoang mang và tuyệt vọng, khi Lăng Diệu của ngày niên thiếu cứ đứng hoài chẳng thấy lối đi ở nơi ngã rẽ cuộc đời, anh đã gặp được Tô Ly – người mang đến cho anh một khởi đầu mới. Trái tim chưa từng có
được một ngày trọn vẹn của anh đã trở thành một chỉnh thể vẹn toàn tại khắc ấy, từng nhịp đập đều vì cô mà sinh động hơn bất kỳ phút giây nào.
Đó là lần đầu tiên cậu thiếu niên Lăng Diệu cảm nhận được sự cứu rỗi từ một người. Nụ cười rạng rỡ của người đó thổi bừng lên khát khao sống sớm đã ngủ quên trong anh. Có lẽ đó là sự may mắn mà Thượng Đế đã ban cho anh, khiến cho mọi nỗi bất hạnh bao năm dường như đã mãi tan biến đi trong khoảnh khắc ấy.
Người con gái anh thương một lần nữa bước vào thế giới của anh cách chói lòa như cô đã từng. Người con gái mà anh chỉ dám trân quý khẽ khàng đặt thật sâu nơi đáy lòng lại một lần nữa bước đến, lấp đầy cõi đất hoang tàn trống vắng trong anh. Bất kể đó là một nụ cười nhẹ, nét dịu dàng nơi vành tóc mai hay sự rực rỡ tại khoảnh khắc sau cùng, đều khiến anh vấn vương đến không có lối thoát.
Nếu như có thể, anh chỉ muốn trở thành người khoác lên bộ cảnh phục không ngừng đấu tranh bảo vệ công lý, trở thành người kỵ sĩ đen khoác lên tấm áo giáp canh gác bóng tối, bảo vệ nét cười nơi đôi môi người con gái ấy.
Nếu đã không thể buông xuống, nếu đã quyến luyến khôn cùng, anh chỉ có thể tự mình cầu phúc và không ngừng cố gắng nhiều hơn nữa.
Nếu như nước mắt và lặng thinh nơi anh chẳng thể dẫn lối cô đến tương lai ngời sáng tươi đẹp phía trước, vậy thì anh sẽ dùng bản thân mình chở che, mở ra con đường về suôn sẻ cho cô…
Bởi vì, sau tất cả, “Bất kể tương lai ra sao và chúng ta đang ở phương trời nào, anh chỉ biết anh đã có em hoặc đã từng có em…”
Gặp được người đàn ông tên Lăng Diệu là điều mà Tô Ly chưa từng hối hận. Dẫu cho con đường đã đi qua có bao nhiêu gian khó, dẫu cho tương lai phía trước chỉ là một mảng sương mù đặc quánh quẩn quanh, cô cũng chẳng muốn lựa chọn rời đi. Cô sẽ chờ đợi nơi đây, âm thầm dõi theo từng bước anh đi và ủng hộ những con đường anh đã chọn.
“Anh cứ đi theo con đường của anh, đừng chần chừ cũng đừng ngoảnh đầu lại, em sẽ đợi anh ở ngã ba đường…”
…
Tình yêu trong “Về bên em khi đêm đã tận” có lẽ là một tình yêu mang sắc màu tinh khôi của từng bông tuyết rét buốt ngày tiết lập đông, đến nỗi khiến cho màn đêm đang buông xuống cũng phải phôi pha sắc “tận”. Tô Ly mang đến cho Lăng Diệu ánh nhìn rạng rỡ nhất của cuộc đời này, còn anh dùng trái tim chân thành của mình dâng lên cho cô thứ tình cảm sáng trong đẹp đẽ vô ngần…
Từ hôm nay cho đến ngày tận cùng của cuộc đời, khi cơn tuyết này chẳng còn rơi nữa, màu ráng chiều bảng lảng nhuộm đỏ rực chân trời hoàng hôn và khoảnh khắc từng gợn gió đêm lướt qua khẽ khàng mơn man gò má gầy…
… Hãy tin rằng, mỗi khi đêm tàn đã tận, anh sẽ về bên em, cùng chờ đến khi bình minh hửng nắng…
Đọc truyện tại: https://vietwriter.vn/ve-ben-em-khi-dem-da-tan