THƯƠNG LY
Tác giả: Tuyết Linh Chi.
Thể loại: Cổ đại, SE.
Tình trạng: Hoàn, đã xuất bản.
Review bởi: Trọng Tử
—–
Giới thiệu:
Gặp đúng người đúng thời điểm, là hạnh phúc
Gặp đúng người sai thời điểm, là bi thương
Gặp sai người đúng thời điểm, là bất lực
Gặp sai người đúng thời điểm, là thê lương…
Ngói xanh tường đỏ, ngự hoa viên mịt mùng khói sóng. Khi nàng bồng bột kêu lên rằng, “Tĩnh Hiên ca ca, muội thích huynh!” thì y lãnh đạm trả lời, “Nhưng ta không thích ngươi.”
Thời gian chảy trôi, ngày tháng tiếp nối… Khi gặp nhau lần nữa, cô cách cách ngỗ ngược năm ấy đã lột xác thành thục nữ dịu dàng. Y thiết tha nói, “Trượng phu của muội chỉ có thể là ta, ta quyết không phụ bạc muội đâu.” Nàng rơm rớm lệ nghẹn ngào, “Huynh lẽ ra nên biết từ sớm, rằng muội đã mất đi dũng khí để yêu huynh.” Yêu thương của nàng, y luôn để tuột. Ngang ngạnh của y, làm nàng chùn bước. Một câu chuyện phủ nặng tấm màn duyên phận…
—–
[Em có nghe Thương Ly,
Trong giấy ngà thổn thức?
Em có nghe rạo rực,
Hình ảnh kẻ tình si,
Gây bao điều dị nghị.]
Thứ dư thừa nhất trên đời này là chăn bông mùa hạ, quạt mát mùa đông, và sự níu kéo của anh khi lửa lòng em đã tắt.
Vĩnh Hách – chiếc chăn ấm mùa đông, sưởi ấm tấm thân và cõi lòng lạnh buốt của Mỹ Ly – nàng cách cách được phong, không cha không mẹ, bị xã hội quý tộc bấy giờ ruồng rẫy.
Vĩnh Hách – chàng trai ấm áp như ánh nắng mùa xuân, dịu dàng như cơn mưa đầu hạ, đã mang đến cho cô thiếu nữ lạc loài Mỹ Ly sự rung động nhẹ nhàng nhưng mãnh liệt. Và – cũng là khởi nguồn cho nỗi tang thương, cuộc rượt đuổi trốn tìm của bốn con tim nghiệt ngã.
Một chàng trai vừa lớn, còn chưa kịp thoát hết những nét ngây ngô của thiếu niên, đã có sự rung động đầu đời với một cô nàng đầy tai tiếng, chẳng có sự hẫu thuẫn của gia đình giữa chốn quý tộc nhà Thanh. Trước khi gặp nàng, chàng cũng như bao kẻ khác, hùa vào những lời dè bỉu ác ý, cũng chẳng trách được – tiếng lành đồn xa, tiếng dữ đồn xa – những người đi ngược, vượt trên lễ giáo thông thường đều là những kẻ chẳng ra gì. Nhưng từ giây phút đầu tiên nhìn thấy nàng, cô thiếu nữ u buồn, chỉ với một bông hoa tươi rất nhạt cài trên mái tóc, đầu luôn cúi gằm giữa muôn hồng nghìn tía, đã hoàn toàn cướp mất trái tim chàng, khiến nó rung lên những cung bậc cảm xúc xa lạ mà đến chính chàng cũng chưa kịp hiểu.
Những chăm sóc nhẹ nhàng, những quan tâm tinh tế của chàng đã khiến nàng biết rằng – giữa chốn xa hoa này có một chàng trai tên Vĩnh Hách, thần tượng của rất nhiều cô tiểu thư khuê các – thống lĩnh cấm vệ quân hoàng thành.
“Ta… rất mừng.”, chỉ một câu nói rất đơn giản, nhẹ nhàng của chàng sau khi biết Thái hoàng thái hậu có ý gán ghép, ban hôn cho chàng và nàng, đã là tấm bè gỗ cứu vớt một Mỹ Ly đang chới với giữa dòng đời khắc nghiệt.
Sự chân thành, sự hồn hậu, sự nhiệt tình của tuổi trẻ nơi chàng đã dần tạo ra một ốc đảo tươi xanh giữa sa mạc đầy nắng hạn. Mỹ Ly tin, và tất cả mọi người cũng đều tin – Vĩnh Hách – bến đỗ bình yên hạnh phúc của nàng, và niềm tin ấy đã một lần nữa khiến con tim nàng khẽ lạc nhịp, nụ cười rạng rỡ ngày nào lại trở về bên môi, hòa cùng con người đằm thắm của nàng lúc này tạo nên một sự quyến rũ đặc biệt.
Nhưng cũng chính vì sự quyến rũ ấy, đã khiến Tĩnh Hiên – kẻ không biết mình có gì trong tay mãi đến khi mất đi – ấy lại ban cho nàng một tấm chăn bông giữa nắng hạ gay gắt.
Ngày trước, nàng bám theo “Tĩnh Hiên ca ca” không biết mỏi mệt, nàng quá ngây thơ, quá dại khờ để hiểu rằng người ta ghét mình thật sự, coi nàng như một thứ vi trùng dơ bẩn. Quá ngốc nghếch để hiểu rằng nàng không xứng với con người cao quý, lạnh lùng và ích kỷ ấy, bởi nàng chẳng có gia thế, chẳng có địa vị để giúp hắn vươn cao hơn trên con đường quyền lực.
Và để thoát khỏi nàng, hắn không ngại lợi dụng lỗi lầm của nàng để đẩy nàng vào lãnh cung lạnh lẽo và đơn độc suốt 3 năm. Và suốt thời gian ở lãnh cung đó, đã dạy nàng rất nhiều, đã khiến nàng hiểu ra nàng chẳng là gì giữa chốn phồn hoa này cả, và cũng đủ để nàng hiểu mình đã cố chấp, ngốc nghếch, dại khờ đến mức nào với tình yêu ấy.
Nhưng đến lúc nàng hiểu ra, chấp nhận dứt bỏ tình cảm dành cho hắn, tự tìm cho mình một cuộc sống mới, hy vọng mới – thì hắn, lại như một đứa trẻ con cố chấp với đồ chơi của mình. Nàng – là của hắn! Nàng – chỉ được yêu hắn!. Mỹ Ly là của Tĩnh Hiên.
Khánh vương cao quý, kiêu ngạo, độc đoán và ích kỷ xưa nay đã quen muốn gì được nấy, làm sao chịu được khi thấy nàng hạnh phúc bên người khác.
Bổng đả uyên ương, chia uyên rẽ phượng. Để bảo vệ chàng và gia đình, nàng muốn chết không thể chết, phải chấp nhận làm vợ lẽ cho hắn.
Sau đêm tân hôn, chàng đến gặp nàng, chào từ biệt để thay cha già ra chiến trường lĩnh binh đánh giặc – món quà hắn ban tặng vì dám yêu nàng.
Nàng – thân xác bên hắn nhưng tâm hồn chết lặng. Còn hắn thì vẫn vừa ghen tuông, giận hờn, lại vừa yêu thương, lưu luyến – đặc biệt khi đêm tân hôn giọt máu biểu hiện cho sự trinh trắng của người con gái không hề hiện hữu.
Chỉ
ít ngày sau, hắn chính thức rước vương phi của hắn – một tiểu thư nết na hiền dịu, xinh đẹp dịu dàng – một cuộc hôn nhân quyền lực của chốn hoàng cung. Nhưng trớ trêu thay, Tố Doanh – cô tiểu thư ấy lại thật lòng yêu thương hắn.
Để bảo vệ nàng, ngay ngày đầu tiên “ra mắt”, hắn đã không ngại làm bẽ mặt Tố Doanh, để miễn cho nàng những nghi lễ, quy tắc phải có của gia đình quý tộc.
Năm tháng trôi qua, những biến cố ập đến rồi lại đi, niềm tin và tình yêu của nàng dành cho hắn vẫn chẳng thể nào cứu vãn. Tình yêu, sự che chở và áy náy hắn dành cho nàng vẫn chưa từng thay đổi. Ông trời cướp mất Vĩnh Hách của nàng, thì lại ban cho nàng một bến neo mới – cậu con trai sinh thiếu tháng đáng yêu của nàng và hắn. Vì con nàng chấp nhận thỏa hiệp, đối đãi với hắn như đạo vợ nghĩa chồng.
Nếu nói hắn rộng lượng thì không đúng, nhưng bảo hắn hẹp hòi lại cũng chưa hẳn. Tình yêu của hắn cũng rất mênh mông rộng lớn, đủ để hắn chấp nhận tất cả “khiếm khuyết” của nàng (mà hắn ngỡ có): đêm đầu tiên, đứa con trai sinh thiếu tháng… Hắn yêu thương nàng, nên cũng cố gắng yêu thương con của nàng, cố gắng bảo bọc họ thoát khỏi bổn phận phòng nhì, vợ lẽ. Nhưng lại cũng hết sức hạn hẹp khiến hắn bị che mờ lý trí, cố chấp không chịu tìm hiểu sự thật.
Lễ giáo, cấp bậc đâu phải là thứ lập ra để nhìn. 5 tuổi, con của nàng lần đầu hiểu thế nào là con thê con thiếp, thế nào là anh phải quỳ lạy hành lễ với em, thế nào là quyền uy gia thế. Và điều đó vượt quá sức chịu đựng của nàng. Tình yêu của hắn, sự ân hận của hắn lúc này không thể giúp gì cho con nàng cả, chỉ có người mẹ hết lòng vì con như nàng mới có thể giúp con không phải cúi luồn, có thể ngẩng cao đầu ngạo nghễ.
Nàng đi, mang theo tình yêu của hắn, đồng thời cũng giết chết con tim của Tố Doanh.
Nàng đi, thế lực đổi chiều, con nàng làm thế tử – mang theo nỗi tổn thương nặng nề vì mất mẹ khi chưa đầy 6 tuổi đầu.
Nàng đi, khi vẫn chưa cho hắn biết, tình yêu nàng dành cho hắn lại một lần nữa quay trở lại.
Cái kết với sự kết thúc tất cả yêu hận tình thù. Không biết liệu họ có hội ngộ nhau dưới hoàng tuyền lạnh lẽo. Nếu có kiếp sau, có lẽ nàng sẽ cố gắng không xuất hiện trước mặt Vĩnh Hách; Tố Doanh sẽ không lấy hắn; và hắn – sẽ không để quá muộn mới nhận ra hắn sẽ đánh mất thứ gì.
Cái kết đủ khiến người đọc thở phào nhẹ nhõm – cuối cùng tất cả cũng được giải thoát.
[Em có nghe Thương Ly
Ai khiến ai lỡ dở
Gió cuối đông nức nở
Cuốn phận người bay đi.]
Sau khi edit xong Yêu hận vô tận thì mình khá tò mò truyện của Tuyết Linh Chi, nhưng đọc mấy truyện thích được mỗi truyện này.
Tuy nói rằng cái kết là SE, nhưng mình lại thấy nó thật nhẹ nhõm, đúng là thở phào nhẹ nhõm.
Đọc truyện tại:https://truyen5z.net/thuong-ly