TOÀ THÁP HOA HỒNG
Tác giả: Minh Khai Dạ Hợp
Thể loại: Hiện đại, thực tế, trâu già gặm cỏ non (cách nhau 13 tuổi), bác sĩ Đông y dịu dàng – thiếu nữ “phản nghịch”, có SỦNG có NGƯỢC (rất ít), ngọt ngào, hệ chữa lành, nhẹ nhàng – chậm nhiệt, thâm tình, HE.
Độ dài: 62 chương + 1 NT
Tình trạng: Hoàn edit.
Trước đến nay, thời gian luôn là một gì đó vô cùng kỳ diệu. Có rất nhiều người từng nói, thời gian rồi sẽ làm phai nhạt dần tất cả mọi thứ, kể cả đó có là nỗi nhớ dai dẳng hằn sâu trong hồi ức.
Họ nói như thế rất nhiều, rất nhiều lần, nhưng lại chẳng có một ai nói cho Ninh Tê hay, mất bao lâu để quên đi một người…
Có lẽ cũng bởi vì tình cảm này chỉ có thể giữ thật sâu trong lòng, mối quan hệ này vẫn luôn tồn tại những khoảng cách, thế nên cô mới càng thận trọng khi lựa chọn bước trên khoảng không quên lãng này.
Ôn Lĩnh Viễn từng là liều thuốc giảm đau trường kỳ của Ninh Tê.
Mỗi lúc tưởng như bị vây hãm trong nỗi cô độc, tưởng như bị cảm giác khổ sở này giằng xé đến không cách nào hít thở, chỉ cần có anh ở bên, cô nhận ra hình như mình đã không còn đau đớn đến vậy.
Anh dịu dàng hòa nhã khiến cô cảm thấy mình luôn được tôn trọng. Anh sẽ không nghiêm mặt giảng giải đạo lý hay chỉ tay năm ngón ra lệnh cho cô làm bất cứ điều gì, mà anh chỉ ôn hoà lắng nghe, thấu hiểu mỗi một hành động, suy nghĩ của cô.
Chỉ có anh mới bằng lòng lắng nghe và nhìn thấu đằng sau thân xác thiếu nữ phản nghịch, nổi loạn ấy là một tâm hồn dịu dàng, tinh tế đến nhường nào. Cũng chỉ một mình anh, người duy nhất trên đời dạy cho cô cách ứng phó trước những đổi thay trong cuộc sống này.
Tưởng như cuộc sống của cô đã đủ đầy tất cả mọi thứ, là cuộc sống mà người người ao ước có được. Nhưng đối với cô, căn biệt thự xa hoa bề thế và vật chất chất chồng chất đống này lại càng giống chiếc lồng giam nạm ngọc và thứ gông cùm xích sắt lạnh lẽo. Nó trói buộc cô trong sự rỗng tuếch và vô vị giữa cuộc đời. Khiến cho thứ áp lực làm người ta hít thở không thông ập xuống rồi cứ mãi đeo bám không buông từng phút giây.
Sự tồn tại của anh tựa tia sáng cứu rỗi cuộc đời cô. Dường như tất cả bóng tối của bao nỗi muộn phiền, lạc lõng, nỗi cô đơn, chán nản, chỉ vì có sự xuất hiện của anh mà đã bị đẩy lùi, tan biến đi thật xa. Chỉ để lại trước mắt một con đường tràn ngập ánh sáng của hy vọng.
Với Ninh Tê của năm mười bảy tuổi khi ấy, Ôn Lĩnh Viễn không chỉ là một vị trưởng bối bất đắc dĩ, mà anh còn là mảnh trăng thượng huyền phương xa cô âm thầm giấu kín trong lòng. Anh cho cô cảm giác bình yên đến lạ kỳ, chỉ cần ở cạnh anh, cô lại được nếm trải cảm giác của một gia đình – thứ tình cảm khuyết thiếu mà cô hằng ao ước bấy lâu và trên hết tất thảy, anh mang đến cho cô những cảm xúc rung động nơi tình yêu đầu đời.
Tình yêu ngày niên thiếu, cô dành cho người đàn ông khoác trên mình chiếc áo blouse trắng mang khí chất yên tĩnh lạnh nhạt, người giống toà tháp ngà cao quý, lại càng giống đoá hồng rực lửa.
Trong khoảnh khắc anh ở ngay gần trong gang tấc, gần đến nỗi cô nhìn thấy hình bóng mình trong đôi mắt màu hổ phách của anh, cô nhận ra giây phút ấy nó “không hề rung chuyển trời đất như trong tưởng tượng và cũng không có âm thanh khi băng tuyết tan.
Trái tim đập nhanh vào thời khắc đó chẳng vì bất kỳ lý do nào cả.”
Tình yêu của Ninh Tê chậm rãi thành hình tự bao giờ đã thoáng nở rộ tại phút giây ấy.
Thế mà, người đàn ông này lại giống như toà tháp ngà cao vút xa vời trong giấc chiêm bao đêm nào, anh ở gần đến mức tưởng như chỉ cần nhẹ nhàng với tay thì sẽ chạm đến, nhưng cũng chỉ trong một cái chớp mắt ngắn ngủi, anh lại ở nơi xa tận chân trời, như vĩnh viễn không cách nào đến gần.
Ôn Lĩnh Viễn là liều thuốc giảm đau duy nhất có thể xoa dịu mọi nỗi đau trong cô.
Nhưng rồi, một ngày cô chợt nhận ra, khoảng cách giữa họ đâu chỉ là một con số mười ba. Khoảng cách ấy đang trượt dài vô vọng trong từng tầng định kiến mênh mang rộng khắp, bị cách ngăn bởi những trách nhiệm mà Ôn Lĩnh Viễn phải gánh vác.
Có lẽ cũng vì thế mà tương phùng đã trở nên đáng trân quý biết bao, bởi mỗi một lần gặp gỡ đã định sẵn đều sẽ là một lần ly biệt.
Nếu như sai lầm ở nơi đây là đến muộn, là từng gặp gỡ, là đã rung động trước một người, Ninh Tê nguyện dùng tất cả thời gian còn lại để tự mình gặm nhấm nỗi nhớ nhung tựa trời cao bể rộng này.
Chỉ hy vọng tình cảm này rồi sẽ bị thời gian vùi lấp đi, hy vọng rồi sẽ đến một ngày, cô có thể thật sự quên đi anh, chẳng còn cần dùng đến liều thuốc giảm đau của riêng mình nữa.
Từ tận đáy lòng mình, cô đã thật lòng trao gửi đến anh lời chúc phúc một đời. Thế nên, điều tốt nhất mà cô có thể làm chỉ là lặng lẽ chôn vùi mọi thứ thật sâu và nhẹ nhàng rời đi.
Chiếc loa cũ vẫn cứ phát tiếp bài hát đang dang dở, mọi thứ vẫn sẽ tiếp tục như trước, chỉ có tình cảm này đã đến lúc phải ngừng lại…
“Đừng trách em khi ngay câu
đầu tiên đã nói tạm biệt anh, bởi vì em thật sự đến để từ biệt anh…” (*)
…
Thế nhưng, thời gian lại giống như tấm vé máy bay không cách nào khứ hồi, bánh răng định mệnh chắp bút, còn con người không thể trốn tránh những lần trùng phùng.
Có lẽ, cô sẽ chẳng còn phải cảm nhận nỗi hụt hẫng khi choàng tỉnh thức khỏi vòng ôm của anh trong giấc mơ ngày hạ. Bởi lúc này đây, cô đã được như ý nguyện, đắm mình trong vòng tay anh.
Khi chìm trong hương thơm ngọt ngào vấn vít của hoa hồng, khoảnh khắc mộng tưởng bao đêm dài thành hiện thực, trái tim được lấp đầy lúc này lại chỉ cảm thấy ê ẩm khôn nguôi.
… “Tôi là một người có khuyết điểm đầy mình, cũng không phải người linh hoạt. Vì thế, việc phải tiếp nhận chuyện thay đổi thân phận thế này khiến tôi phải xoá đi vài giới hạn đã vạch ra trước đó, phải cẩn thận xem xét lại mối quan hệ giữa chúng ta, và cân nhắc cả những xáo trộn trong những mối quan hệ cá nhân ở tương lai. Đối với tôi mà nói, tất cả đều là khó khăn. Nhưng tôi lại có một ưu điểm, đó là những quyết định nào đã được suy xét tường tận thì tôi sẽ hoàn thành không chút do dự và tuyệt đối không hối hận.”
“… Chú có thể dùng ngôn ngữ con người nghe hiểu để dịch lại đoạn thoại vừa rồi không?”
“Anh nói là em có muốn ở bên anh không?”
…
“Toà tháp hoa hồng” tựa như một câu chuyện cũ khơi gợi lên những cảm giác rung động đã qua đi từ rất lâu, đồng thời, cũng phần nào thể hiện được phong cách dưới ngòi bút Minh Khai Dạ Hợp – lãng mạn, đầy chất thơ mà cũng vô cùng tinh giản, thực tế.
Tình cảm giữa họ hình thành một cách chậm rãi nhưng rồi lại đậm sâu đến khôn cùng. Mình thích giọng văn nhẹ nhàng mang chút buồn man mác, thích đọc một câu chuyện mà tình cảm giữa hai người mang đến cho mình cảm giác chân thực, bền chặt. Thế nên lại càng thích cách Minh Khai Dạ Hợp không tô hồng nhân vật trên trang giấy, để họ hiện lên cách thực tế nhất cùng khát khao yêu thương – bản ngã nguyên thuỷ nơi mỗi con người.
Đó là một Ôn Lĩnh Viễn dịu dàng yên tĩnh nhưng cũng xa cách muôn trùng bởi những nguyên tắc thuần tuý. Anh tựa như từng áng mây quẩn quanh toà tháp ngà cao quý, cũng tựa như chính toà tháp cao xa ấy. Là một Ninh Tê dùng sự phản nghịch để vẫy vùng thoát thân khỏi cuộc sống dù đủ đầy mọi thứ nhưng lại hoang mang vô định, đầy ắp nỗi cô đơn trong chính ngôi nhà của mình.
Tựa như cơn mưa lớn một ngày kia ở Nam Thành, tán ô của họ hướng về nhau, còn tình cảm cuồn cuộn trong lòng được tìm thấy lối về…
[“Anh còn nhớ hay không, vào năm em mười tám tuổi đã từng tặng anh một bó hoa?”
“Hoa hồng của Lutsk. Em đã nói đó là loài hoa duy nhất trên thế giới tượng trưng cho tình bạn.”
“Em lừa anh đấy. Lutsk không sản xuất hoa hồng.”
“Anh biết.”
…
Anh giống như một toà tháp kiêu ngạo.
Nhưng cũng giống một đoá hồng nóng bỏng.]
Đọc truyện tại: https://vietwriter.vn/toa-thap-hoa-hong