Thông tin cơ bản
Truyện gốc: Tư phàm
Tác giả: Công Tử Hoan Hỉ
Thể loại: Huyền huyễn
ngược tâm, 1×1, HE
Độ dài: 10 chương + phiên ngoại
Cùng hệ liệt: Hoàn khố, Diễm quỷ…
Review Tư phàm – Một trăm chỗ lệch kê sao cho bằng
Tư phàm là lần thứ hai ta đọc truyện của Công Tử Hoan Hỉ. Kể từ lần đầu tiên đọc Diễm quỷ – đã thật lâu không dám động tới tác giả này, sắp cho vào blacklist luôn rồi. Thế mà cũng chẳng rõ tại sao, một đêm tháng Ba, lại lần giở từng trang, từng trang Tư phàm.
Ta có chút sợ Công Tử Hoan Hỉ.
Thực ra ta không phải là người sợ ngược, thậm chí không ngược không vui. Nhưng kiểu ngược của Công Tử bế tắc quá, bế tắc đến nỗi ta chẳng còn trông đợi HE gì nữa.
Văn Thư là một phàm nhân. Một năm kia thôn làng gặp tai họa, cậu bé sáu tuổi được Lão Thiên Quân tiện tay đưa về thiên cung, cởi bỏ phàm cốt, trở thành thiên nô, trường sinh bất lão. Nhưng cái gọi là trường sinh bất lão, chẳng qua cũng chỉ là đời đời kiếp kiếp trói buộc trong bốn bức tường thiên cung, trải qua tháng năm đằng đẵng.
Một ánh nhìn, một cái ôm đêm say, khiến cho Văn Thư nếm trải ấm áp chưa bao giờ có được, cũng từ đó rơi vào tương tư chìm nổi ngàn năm.
Không nên có, hết thảy đều không nên.
Là ánh nhìn rơi xuống vạt áo tím mênh mang sương khói đó, hay là một lời “cùng với ta” đêm say thăm thẳm năm kia, sợi tơ hồng không dám buộc, trái tim người vốn chẳng nên trao, hết thảy đều sai rồi. Giao cho hắn một khối tình si làm chi để đối lấy tan xương nát thịt.
Hắn là thần tiên cao cao tại thượng, là chủ nhân Thiên Sùng cung, là người hai vị Thái tử thiên tộc phải cung kính gọi một tiếng tiểu thúc, là kẻ Thiên Đế cũng phải kính trọng đôi phần. Tóc bạc áo tím, phong thái người trời, sinh ra đã lạnh lùng cao ngạo. Một kẻ mắt cao quá đầu, một người như sâu bọ dưới đất, nhìn nhiều hơn một cái cũng sợ bẩn mắt tiên nhân.
Có thể phát sinh chuyện gì? Có thể có kết cục gì, ngoài quan hệ hạ nhân – chủ tử?
Y chẳng bao giờ gọi hắn bằng một danh xưng nào khác ngoài “Chủ tử”, hắn chẳng bao giờ kêu y bằng cách gọi nào khác ngoài “Phàm nhân.”
Mà tên phàm nhân nho nhỏ, suốt trăm nghìn năm, rũ tay áo đứng hầu. Nhu thuận, biết điều, lặng yên, tựa như sẽ vĩnh viễn đến khi tro tan khói tản.
Chỉ có một lần duy nhất, y cả gan mang sợi tơ hồng kia, buộc vào ngón út người y thương. Một lần đó đã hao hết dũng khí một đời y có. Hoảng hốt lại chờ mong, thảy không nên hi vọng, nhưng lại đã trót mang hi vọng lầm người.
Cuối cùng, một mảnh chân tâm chỉ biến thành trò hề cho người dẫm nát. Đũa mốc chòi mâm son, đến cả chút tự tôn cuối cùng, hắn cũng không để cho tên phàm nhân kia giữ lại.
Văn Thư nhảy xuống Luân Hồi là kết cục tất yếu. Giữa hắn và y lúc bấy giờ, làm gì còn lối thoát nào nữa đâu? Mà cũng chẳng phải đợi đến bước đường cùng, ngay từ lúc bắt đầu câu chuyện, hai kẻ ấy đã bị dồn vào vị thế một trăm chỗ lệch kê sao cho bằng, sao có thể có con đường nào khác?
Nên là, chấm dứt đi thôi.
Từ đầu đến cuối truyện, đọc chỗ nào cũng thấy lòng đau nhói. Ai đã từng trải qua một mối tình đơn phương câm lặng, mới thấy hai chữ “không xứng” chua chát biết nhường nào.
Cũng không hẳn là tra công tiện thụ. Nhưng ta thấy BE mới là cách giải thoát tốt nhất cho Văn Thư. Vì dù sau này Úc Dương có thay tâm đổi tính, có trở nên dịu dàng, bớt kiêu ngạo bớt vị kỉ bớt coi thường người khác, thì Văn Thư vẫn cứ mãi mãi ở một vị trí thấp hơn, mãi mãi không bao giờ ngang hàng được.
Tội tình gì phải thế. Đã chết tâm một lần, thì đừng nhặt lại nó lần thứ hai.
Trước đây đọc Mục Nhiên, cũng thấy em thụ trong đó vì yêu mà đánh mất cả tôn nghiêm của mình. Vì yêu một người cao không thể với, mà bản thân trở nên hèn mọn đáng khinh. Tội gì phải thế? Không thể yêu một người bình thường hay sao? Cứ gì cứ nhất nhất phải là luyến ái, khi trên đời này vốn có rất nhiều thứ tình cảm cũng sâu nặng đâu kém gì tình yêu? Tình thân, tưởng niệm, hoặc là tín ngưỡng, gì cũng được, tại sao cứ phải cố chấp yêu?
Ta không hiểu được.
Yêu, có lẽ nên làm cho người ta tốt đẹp hơn, chứ không phải khiến ta biến thành đớn hèn bạt nhược.
Nên ta mới thấy Văn Thư đáng thương, thấy Úc Dương đáng giận, nhưng cũng chẳng tán đồng với bất kỳ ai trong số họ.
Dù rằng Tư phàm lời văn đẹp lắm, như lúc nào cũng chìm trong biển sương, lãng đãng mà thanh thoát. Đỡ hơn nhiều hồi đọc Diễm quỷ, trước ta đã đọc không biết bao nhiêu bộ huyền huyễn tu tiên, thế mà vẫn không sao cảm được văn phong Diễm quỷ.
Tư phàm dễ đọc, nên thơ, lời văn đẹp đến nao lòng. Lại ngắn, đọc có một buổi đêm là hết. Nhưng chắc chẳng bao giờ ta đọc lại nữa đâu.
Vì ta còn muốn tin vào những điều tốt đẹp. Ta thích những bạn thụ cứng cỏi hơn người, cười một tiếng quên hết khúc mắc xưa, phóng khoáng lại nhây nhây hơn những bạn cứ im như hột thóc, nghĩ quá nhiều sợ hãi quá nhiều. Ta thích những bạn công đáng để yêu, mạnh mẽ lại kiên định với tình cảm của mình, hơn những bạn công cứ hết lần này đến lần khác tổn thương thụ, dù vô tình hay hữu ý. Ta thích, một câu chuyện thiên tác chi hòa, xứng lứa đẹp đôi, chứ chẳng cần bé thụ có một dàn harem hậu thuẫn.
Bởi vì con người ta luôn tìm kiếm những gì còn thiếu.
Có lẽ khi có một trái tim mạnh mẽ hơn, ta sẽ lại tìm Công Tử Hoan Hỉ chăng?