TƯỚNG QUÂN LỆNH – THANH MAI
Tác giả: Mạch Bắc
Thể loại: Đoản văn, cổ đại, thanh mai trúc mã, sủng, SE.
Độ dài: 3 chương
Tình trạng: Hoàn edit
—-
Chắc mn đều có chung thắc mắc là tại sao ở thể loại mình đã để sủng nhưng lại kết SE? Vì đây chỉ là một câu chuyện thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên nhưng không thể cùng nhau đến khi già đi. Mối tình của họ vừa chớm nảy mầm, chưa kịp nhận ra, chưa kịp tỏ bày thì vận mệnh đã khiến họ cách xa. Và chàng phải đau đớn nhìn nàng xuất giá theo chồng, cuộc tình vội vã tàn phai.
Trần Sách, tự là Phượng Chương, nhi tử của Công bộ thị lang đương triều, sinh ra trong gia đình dòng dõi thi thư. Từ nhỏ Trần Sách đã có bộ dạng xuất chúng, ra dáng một thư sinh văn nhã tài hoa, tính tình hòa nhã lại dễ gần, kính phụ hiếu mẫu tôn trọng mọi người trên dưới. Cuộc đời này đã định chàng sẽ là một quan văn hết lòng vì nước.
Đông chí năm ấy, Trần Phượng Chương mười tuổi gặp cô gái nhỏ Phương Thanh Mai vừa lên bảy.
Câu đầu tiên mà Phương Thanh Mai nói với Trần Phượng Chương là: “Tại hạ Phương Thanh Mai, con gái của tướng quân trấn giữ biên quan Phương Thượng Thanh, tham kiến Trần Sách huynh”
Vậy mà, câu thứ hai Phương Thanh Mai nói với Trần Phượng Chương lại như thế này nè: “Huynh biết chọi dế không?” :v :v
Phương Thanh Mai chính là như thế, một cô bé hoang dã vô cùng. “Có tiểu thư con gái nhà ai, biết trèo cây leo tường bắt chim, lội hồ đục băng bắt cá, dẫn theo mấy đứa tiểu tử trong phủ chạy nhảy khắp nơi chăm cún nuôi chim, tất cả nghe theo cùng chơi đùa thành cả đám như vậy. Không chỉ có thế, một tiểu cô nương chỉ mới bảy tuổi đầu, lên ngựa có thể bắn cung, dưới ngựa có thể múa kiếm, uy phong dũng mãnh truyền đi trong gió.”
Trần phủ vì nghĩa nuôi nấng Phương Thanh Mai lớn lên, xem như nhi nữ ruột hết lòng yêu thương chăm sóc. Cứ thế, Trần Sách và Phương Thanh Mai cùng nhau lớn lên, từ một cậu nhóc ra dáng đạo mạo thành một thiếu niên hiên ngang tài giỏi, từ một cô bé hoang dã thành một cô nương đáng yêu sức sống tràn trề.
Hai người thân thiết bên nhau cũng không phải chỉ một hai năm ngắn ngủi – đó là mười năm dài, là tình thân tình yêu, là sự che chở nâng niu, là cả tuổi thơ và tuổi xuân vụng dại. Cứ tưởng rằng nhành “mai xanh” duy nhất của họ Phương đã là hoa nơi Trần phủ, nhưng mối tình đó như một đóa hoa chưa kịp nở đã không còn cơ hội khoe sắc nữa.
Tình cảm của họ có chút ngọt ngào rung động khi vừa chớm đã nhanh chóng bị hiện thực phũ phàng giẫm nát, chưa kịp ngỏ cùng nhau một lời yêu thương đã vội vã chia xa. Đây là một câu chuyện yêu thầm, một mối tình đầu của đôi trai tài gái sắc vừa chạm ngưỡng thanh xuân đã bị vòng xoáy của vận mệnh cuốn trôi tất cả.
Tình yêu ấy không oanh liệt phô trương, cũng không có quá nhiều đau thương bi lụy, chỉ là kiếp này họ có duyên gặp gỡ nhưng không có duyên bạc đầu bên nhau, có duyên cùng nhau lớn lên nhưng không có duyên nắm tay đi đến trọn đời.
Một người còn quá trẻ để đủ sức chống lại hoàng quyền, bảo vệ người kia bình an, một người không
nỡ để người kia rơi vào đường cùng vì mình mà thân bại danh liệt, hủy diệt tiền đồ.
Mùa mai nở năm Thanh Mai mười bảy tuổi, nàng xuất giá theo phu quân về Giang Nam, một mối hôn nhân mai mối nhưng Thanh Mai cũng không thiệt thòi, nửa đời sau có lẽ nàng sẽ êm ấm và bình an.
Còn Trần Sách, chàng rời khỏi triều đình, từ quan văn chàng thi võ tướng cầm binh ra biên ải tiến về Tây Bắc xa xôi, rời xa kinh đô, rời xa tuổi thơ, rời xa quá khứ – kẻ Bắc người Nam như cố lãng quên đi tất cả.
“Khi còn là quan văn Trần Sách chưa bao giờ tưởng tượng ra rằng, hai mươi năm nữa, người đứng ở chốn biên ải ngẩng đầu ngắm chim nhạn bay về trong tiếng gió thu xào xạc thê lương, sẽ lại chính là mình.”
“Nhạn bay về phương nam rồi.”
Ngày Trần Sách cõng Thanh Mai lên kiệu hoa về nhà chồng lòng như chết lặng, như vỡ ra từng mảnh. Chính tay mình đem tay người mình thương trao vào bàn tay khác, đem nửa linh hồn gửi về Giang Nam mưa bụi xa xôi.
“Tiểu a đầu má hồng môi đỏ, mày thanh mắt biếc, vẫn luôn vui vẻ nhảy nhót trong mắt hắn suốt mười năm qua, chỉ qua một đêm, đã trở thành một nụ sen e ấp yểu điệu.
Chỉ là, không phải nở rộ trong lòng hắn.
Chỉ sợ thêm một lần quay đầu, tất cả đã là bãi biển nương dâu.
Trong tiếng nhạc vui vẻ rộn ràng, trên môi hắn khẽ nở nụ cười nhìn người một người con trai khác, ôn nhuận như nước nắm lấy tay nàng, bên tai nhẹ nhàng vang lên giọng nói do dự dịu dàng của những ngày ấy, tháng ấy, năm ấy, giọng nói từ một nơi xa xăm, non nớt chần chừ:
“Trường Can chung một xóm, vui đùa chẳng sầu bi;
Chàng phi ngựa tre đến, mơ xanh ném nhau cười…..””