TƯỜNG THÀNH KHÔNG CÔ ĐỘC
Tác giả: Tuyên Trúc
Thể loại: Hiện đại, quân nhân và nữ bác sĩ, một chút thanh xuân, nữ truy, gương vỡ lại lành, sạch sủng ngọt, HE.
Độ dài: 37 chương
Tình trạng: Hoàn edit
Link đọc: https://truyen5zz.com/tuong-thanh-khong-co-doc
—————–
Thật ra, tên mà ông nội đặt cho cô lúc đầu không phải là Cố Hiểu Thần, mà là Cố Thần. Nhưng bà nội cô nói, cái tên này đọc lên hơi giống Cô Thành (tòa thành cô độc), thế nên mới đổi lại là Cố Hiểu Thần.
Tên đổi rồi, nhưng vẫn cô độc. Ít ra thì những đồng nghiệp tại bệnh viện mà Cố Hiểu Thần đang công tác đều nghĩ như vậy. Người ta chỉ biết, cô là một bác sĩ ngoại khoa rất giỏi, xinh đẹp nhưng lạnh lùng. Ngoài những lúc nghiêm túc làm việc ra, cô cũng không mấy khi nở nụ cười vui vẻ. Cố Hiểu Thần không muốn giải thích, họ nghĩ thế nào thì cứ như thế đi. Dù sao Cố Hiểu Thần hoạt bát đáng yêu của ngày xưa, cũng đã không còn nữa.
Cô từng có khoảng thời gian vui vẻ, nụ cười trên môi chưa bao giờ tắt. Đó là lúc, sau khi ông ngoại Ôn và ông nội Cố đạt được thỏa thuận chung, đồng ý để cô thoát khỏi kìm kẹp của nhà nội, trở về quê ngoại để tiếp tục học tập. Đó là lúc, cô mới thực sự cảm thấy mình có tự do chứ không phải là những giờ ngồi lì trên bàn học. Đó là lúc, cô tự cho phép bản thân tùy hứng một chút. Đó là lúc, cô quyết định theo đuổi Liễu Duệ.
Tuổi cắp sách mộng mơ, Cố Hiểu Thần rất nhanh chìm ngập trong cảm giác ngưỡng mộ thầm lặng đối với bạn học Liễu Duệ học giỏi, đẹp trai và lạnh lùng. Từ một học sinh mới đến, cô dần dần quen được nhiều bạn bè, cũng dần dần bạo dạn hơn, dần dần chuyển từ trạng thái thầm mến sang công khai theo đuổi.
“Tớ thích cậu, thích tất cả những gì của cậu và những gì thuộc về cậu.”
Lời tỏ tình giản đơn, trong sáng ngày ấy đã từng là tất cả đối với Liễu Duệ. Cũng có chút trắc trở, cũng có chút phân vân do dự, nhưng cuối cùng cũng có thể ở bên nhau.
Đó là những năm tháng đẹp nhất đối với cả hai người, bởi vì hiện tại, nó đã không còn nữa. Một cái hẹn không rõ nguyên nhân, một lời chia tay mơ hồ, cứ như vậy đem hai người chia ra làm hai nửa, ngập tràn đau thương.
Cố Hiểu Thần không đợi được anh, ôm tất cả những nỗi đau đớn nhất của một người con gái, từng chút một bao bọc vết thương lại, trở thành một bác sĩ trầm lặng và cô độc. Hôm ấy tại sao anh không đến? Đã không còn là câu hỏi mà mỗi đêm cô tự mình tìm câu trả lời trong mỗi giấc mơ nữa rồi.
Khép lòng mình lại, Cố Hiểu Thần thực sự chất chứa một tường thành trong tim. Cô tưởng rằng mình đã không còn có thể bị ai tác động được nữa, thế nên cô mới trở về, trở về nơi thành phố có anh.
Quay lại, thì sớm muộn sẽ có ngày gặp mặt thôi, bởi vì trái đất tròn mà. Chỉ có điều Cố Hiểu Thần không ngờ tới chính là, cho dù đã 5 năm trôi qua, tường thành trong tim cô tưởng chừng đã vững chắc đến vô cùng, vậy mà chỉ vừa nhìn thấy anh, đã ầm ầm sụp đổ.
Thì ra, yêu một người khắc cốt ghi tâm chính là như vậy, đến hận cũng chẳng thể nào hận được.
Nhưng vết thương lòng vẫn còn đó, cho dù Cố Hiểu Thần không có cách nào ghét bỏ Liễu Duệ, thì cô vẫn không thể xem như chưa từng xảy ra chuyện gì, bởi vì bây giờ và cả sau này, cô vẫn tiếp tục sống cùng với hậu quả của ngày đó để lại.
Đứng trước một Cố Hiểu Thần lạnh lùng xa cách, Liễu Duệ chẳng còn cách nào khác, đành phải theo đuổi cô lại từ đầu. Ngày chia tay cách đây 5 năm, anh kháng lại mệnh lệnh chạy đi tìm cô, cuối cùng thì sao chứ? Một nhà ga trống không và một trái tim bị khoét rỗng. Thế nên lần này gặp lại, anh muốn cô phải từng chút từng chút một, lấp đầy khoảng trống đó, chữa lành vết thương đó cho anh.
Cuối cùng, ngày đó đã xảy ra chuyện gì? Tại sao họ lại có kết cục như vậy? Tất cả đã không còn quan trọng nữa. Liễu Duệ sẽ không hỏi, bởi vì người đó là Cố Hiểu Thần. Còn Cố Hiểu Thần? Không có khởi đầu hay kết thúc, chỉ có một câu:
“Tôi muốn anh ấy. Dù sống hay chết, tôi cũng chỉ muốn một mình anh ấy mà thôi.”
Trước đây cũng vậy, bây giờ cũng vậy và sau này cũng vậy, chỉ có thể là người đó, nhất định phải là người đó.
Bản thân Cố Hiểu Thần và Liễu Duệ đều thừa nhận, trong chuyện tình cảm này, họ rất ích kỷ. Cô ích kỷ không kể cho anh chuyện năm đó, để anh mãi nợ cô. Anh ích kỷ phải kết hôn với cô cho bằng được cho dù mỗi ngày đều sống trên đầu họng súng. Họ xác định, cả cuộc đời này sẽ mãi ích kỷ như vậy, bất chấp mọi thứ chỉ cần giữ được người đó ở bên mình.
Không thể nói rõ quan điểm như vậy có đáng được đồng tình hay không, nhưng chuyện tình cảm là của hai người, người ngoài vốn không có tư cách để bàn luận. Hơn nữa, nghề nghiệp mà họ đang cống hiến, chính là bác sĩ và quân nhân. Giống như Liễu Duệ từng nói, cô cứu chữa cơ thể, còn anh cứu lấy những gửi gắm. Họ đã lựa chọn con đường không có điểm kết thúc này, cũng không biết còn có thể cố gắng đến khi nào.
Lý tưởng và thân thể này, đều đã trao cho Tổ quốc rồi, chỉ mong được giữ lại trái tim để dành cho người mà mình yêu thương.
…
Câu chuyện không quá xa lạ với những tình tiết xung quanh công việc của bác sĩ và quân nhân, những tình huống và cách xử lý. Tuy nhiên, tuyến nhân vật khá rối với mối quan hệ gia phả phức tạp, cách kể chuyện hiện tại xem lẫn quá khứ có đôi lúc khiến người đọc không thể phân biệt được các mốc thời gian. Câu chuyện chỉ có 37 chương, nhưng song hành cùng Cố Hiểu Thần và Liễu Duệ, còn có thêm vài cặp đôi nữa, điều này khiến cho mạch truyện không mang lại cảm giác tập trung, nhưng bù lại, các cặp đôi đều vô cùng thú vị và dễ thương. Cho nên, bầu không khí của câu chuyện khá nhẹ nhàng và hài hước, chuyện sống chết này đó, cũng xem như gió thoảng mây bay mà thôi.
Muốn nói thêm một chút về quãng đời thanh xuân của Cố Hiểu Thần và Liễu Duệ. Tôi vô tình nghe được một cô gái nói thế này: đối với người chủ động theo đuổi người khác, cần có dũng khí rất lớn. Dũng khí để bày tỏ, dũng khí để vượt qua sự từ chối, dũng khí để tiếp tục con đường không có lối thoát. Bạn ấy nói, chỉ cần một chút hy vọng thôi, người yêu thầm cũng sẽ không bỏ cuộc. Trong câu chuyện này, Cố Hiểu Thần đã dùng hết dũng khí để theo đuổi Liễu Duệ, cuối cùng đợi được sự hồi đáp của anh. Nhưng cuộc sống, không phải sự dũng cảm nào cũng được đền đáp xứng đáng. Mượn câu chuyện này, để nói với cô gái đó rằng, nếu không phải là dành cho mình, hãy dùng tất cả dũng khí còn lại, buông xuống thôi.
Xây tường thành, nhất định phải chừa một cánh cửa.
Nguồn Review Ngôn Tình
Bạn phải đăng nhập để gửi phản hồi.