Chuyện xem mắt nằm trong phần ngoại truyện được viết lẻ của Phỉ Ngã Tư Tồn gần đây, bản trong sách chưa có. Là phiên ngoại của Hải Thượng Phồn Hoa, nhưng mà không liên quan đến Hiểu Tô. Giới thiệu một cô gái nữa trong số những đứa trẻ lớn lên ở Tứ hợp viện: Hạ Oản.
Tính thời gian, Chuyện xem mắt xảy ra ở thời điểm Nguyên Nguyên còn chưa sinh ra, Chấn Vinh cũng chưa qua đời. Cho nên có thể xem như tiền truyện của Hải thượng phồn hoa.
Đọc các ngoại truyện còn lại ở đây
Ngoại truyện của Phỉ Ngã Tư Tồn
“Tiểu Vinh, tôi giới thiệu bạn gái cho cậu nhé?”
Thiệu Chấn Vinh tức khắc nghẹn nửa miếng sủi cảo trong cổ họng, xém chút nữa là sặc, vội vàng bưng canh sủi cảo uống một ngụm lớn, xuôi xuôi rồi mới đáp: “Cảm ơn, hay là chị giới thiệu cho anh hai thì hơn.”
Lôi Vũ Tranh ung dung thong thả gắp sủi cảo: “Con gái quả nhiên không nên gả chồng, Tiểu Huyền, cô xem cô hiện tại đều biến thành mắt cá…” Lời còn chưa dứt, cái ót đã ăn ngay một đũa, Thiệu Khải Toàn giận dữ mắng: “Sao lại không trên không dưới như vậy, chị dâu là chị dâu, mấy đứa nhìn lại mình đi, Tiểu Huyền tới Tiểu Huyền lui, tuy rằng Tiểu Huyền nhỏ tuổi hơn, nhưng mà kêu một tiếng chị dâu thì ngượng cái gì? Lại nói trưởng tẩu như mẹ, Tiểu Huyền cũng là quan tâm mấy đứa, mới muốn giới thiệu đối tượng cho mà xem, mấy đứa là thái độ gì đây?”
Lôi Vũ Tranh nhét sủi cảo vào trong miệng, hung tợn nhìn Vi Lạc Huyền. Cô nhấp miệng cười trộm, lại nói: “Mẹ, con cũng chẳng sửa miệng được, con còn gọi là anh hai kìa, bọn họ cũng không sửa được.”
“Mẹ xem bọn nó đều coi trời bằng vung rồi,” Thiệu Khải Toàn nói: “Nếu thật sự có cô gái tốt, con giới thiệu được thì tốt.” Ánh mắt bà lại đảo qua Lôi Vũ Tranh: “Nhất là con, suốt ngày ở bên ngoài không biết làm cái gì, bảo là buôn bán, ai biết lêu lổng với ai. Con đừng tưởng là mẹ không biết, hừ, thử để cha con biết, xem con có còn mặt mũi nào không…”
Lôi Vũ Tranh sợ nhất là nghe bà nói như vậy, chỉ thiếu điều nhấc tay xin hàng: “Mẹ! Được rồi được rồi, Tiểu Huyền muốn giới thiệu ai thì giới thiệu, con đi là được chứ gì?”
Thiệu Khải Toàn quay mặt qua cười với Vi Lạc Huyền: “Nhớ tìm cô gái nào hung dữ chút, bằng không là không trị được nó.”
“Mẹ, mẹ cứ yên tâm đi.” Vi Lạc Huyền nuốt một miếng sủi cảo, hàm hàm hồ hồ nói: “Con nhất định sẽ tìm người hung dữ nhất!”
Thiệu Khải Toàn vừa đi, Lôi Vũ Tranh liền trở mặt với Vi Lạc Huyền: “Nha đầu, lại còn học được thói hiệp thiên tử lệnh chư hầu, đúng là gần mực thì đen, gần đèn thì sáng. Cô gả cho lão đại, liền học hắn một bụng xấu xa! Còn tìm người tàn nhẫn nhất, chờ tôi gọi lão đại, nói thấy cô ăn cơm với một người đàn ông, xem anh cả thu phục cô thế nào!”
Thiệu Chấn Vinh nói: “Chị ấy cũng đâu có ăn cơm với một người đàn ông, chị ấy là đang ăn cơm với hai người đàn ông. Anh cũng có phải con gái đâu.”
Lôi Vũ Tranh tức giận đến mức gõ Thiệu Chấn Vinh một đũa: “Xê ra một bên đi, bằng không anh cũng chỉnh cả em!”
Vi Lạc Huyền bèn bày ra bộ dáng đáng thương: “Tôi rõ ràng nói là tìm người tốt nhất, nào có bảo tàn nhẫn nhất… Anh hai, trường tôi mỹ nữ nhiều lắm, muốn dạng gì cũng có… Đúng rồi, cậu thích dạng nào?”
Lôi Vũ Tranh châm chọc mà đáp: “Dạng gì cũng được, không giống cô là được.”
Vi Lạc Huyền tươi cười rạng rỡ: “Có có có, tôi có một bạn học, năm nay cũng là nghiên cứu sinh năm nhất, dung mạo xinh đẹp, còn thông minh hơn tôi một vạn lần, bảo đảm cậu vừa lòng.”
Cuối tuần đảo mắt liền đến, thư ký theo lệ nhắc nhở Lôi Vũ Tranh: “Vi tiểu thư đã gọi điện tới hai lần, bảo tôi nhắc ngài ngàn vạn đừng quên cuộc hẹn buổi tối.”
Xem mắt!
Nghĩ đến chuyện này Lôi Vũ Tranh lại đau đầu, chính là không thể không đi, Lôi gia xưa nay lớn nhỏ có thứ tự, tuy rằng bình thường đùa giỡn sao cũng được, nhưng dù sao Vi Lạc Huyền cũng là đại tẩu, nếu cô đã sắp xếp, chính mình kiểu gì cũng phải đi ứng phó một chút, coi như đi uống tách cafe, một cái xã giao mà thôi.
Về phần nhà hàng hẹn gặp, đó là chỗ công ty thường đãi khách, thư ký cũng thành thạo chuyện mở tiệc chiêu đãi rồi, cố tình gọi một phòng riêng. Lôi Vũ Tranh cũng không vạch trần, dù sao chuyện xem mắt mất mặt thế này, càng ít người biết càng tốt.
Hẹn lúc 6 giờ rưỡi, chờ đến 6 giờ 50 cũng không thấy người tới, mặt mũi cũng chừa lại đủ rồi, Lôi Vũ Tranh không định chờ tiếp, đang muốn trả tiền chạy lấy người, thì phục vụ dẫn một người đẹp khoan thai mà đến.
Quả nhiên là mỹ nữ, thoạt nhìn văn nhã dịu dàng… Dừng!
Sao lại là cô ta?
Đối phương cũng biến sắc.
Yên tĩnh, lặng ngắt, sát khí!
Ngoài cửa sổ ngói lưu ly lấp loáng dưới ánh tà dương, ánh sáng không ngừng biến đổi…
“Fuck!” Mỹ nữ ném túi xách trong tay lên ghế: “Hóa ra là anh, nói sớm thì không nói, hại tôi tốn mất bốn giờ chọn quần áo, còn lăn lộn mất hai tiếng đồng hồ trang điểm.” Lại vang dội hô: “Đem thực đơn qua đây!”
Phục vụ bị đại mỹ nữ nghiêng nước nghiêng thành đột nhiên lộ nguyên hình vẫn chưa thích ứng kịp, mất một lúc sau mới phản ứng lại mà đem thực đơn lên.
“Chỗ này của mấy người cái gì đắt nhất? Đem bào ngư lên, đừng có đem bào ngư châu Úc với cả Nam Phi ra lừa tôi, không có võng bào cũng phải mang cho tôi bào ngư thượng phẩm, không kịp chuẩn bị? Không kịp chuẩn bị mấy người mở nhà hàng làm cái gì? Bỏ đi bỏ đi, súp tao lưu tam bạch, lạc đà chiên giòn, cá ngân tuyết, cua biển, còn có món tủ của các người rượu gạo gan ngỗng gì đó. Đúng rồi, hồng bái thông thiên sí lên hai phần. Mở một chai ChateauMargaux 81 năm. Không có? Rượu này cũng không có các người còn không biết xấu hổ xưng là kho tàng rượu vang đỏ? Chỗ này của mấy người có rượu gì ngon? A, Ch.LafiteRothschild 82 năm, mở cái này đi.”
Lôi Vũ Tranh thiếu điều hộc máu: “Cô có phải quá độc ác rồi không?”
Đại mỹ nữ mí mắt cũng chẳng buồn nhấc: “Gian thương như anh, một năm tiêu hết bao nhiêu tiền đâu? Tôi ăn của anh một bữa là đại biểu cho lợi ích căn bản của quảng đại quần chúng nhân dân.” Thong thả ung dung khép thực đơn lại đưa cho phục vụ: “Đồ lên nhanh một chút, ăn xong tôi còn phải đi xem mắt tiếp.”
Lôi Vũ Tranh càng muốn hộc máu: “Cô còn xem mắt tiếp? Cô xem mắt với ai?”
“Vậy anh không quản được. Dù sao tối nay ca đầu gặp anh, xong rồi tôi còn phải đổi ca đây. Ôi, gian thương, mấy năm không gặp anh vẫn chỉ có chút tiền đồ như vậy. Nhớ năm đó tôi đánh nhau với anh, anh còn nhanh nhẹn hơn bây giờ chút, anh sao mà càng sống càng lùi như vậy.”
“Cô mới càng sống càng lùi!” Lôi Vũ Tranh rốt cuộc nhịn không nổi gân xanh giần giật: “Vẫn muốn đánh nhau có phải không?”
“Ai muốn đánh nhau? Dã man!” Đại mỹ nữ rốt cuộc nhấc mí mắt mà liếc hắn một cái: “Ngay tại hoàng thành, dưới chân thiên tử, chú ý ảnh hưởng chút được không?”
Lôi Vũ Tranh tức tới hồ đồ, ngược lại còn cười: “Ha, cô còn biết ngay tại hoàng thành, dưới chân thiên tử cơ đấy. Rốt cuộc cô lát nữa định làm gì? ”
“Chuyện đó anh không quản được đâu.” Đại mỹ nữ bày một bộ dáng cực kỳ quyến rũ: “Anh cũng chẳng là gì của tôi.”
Lôi Vũ Tranh tức giận đến ngây ra, sau một lúc lâu mới nhớ tới điện thoại, người đẹp thấy hắn giở điện thoại ra vội cướp: “Anh muốn gọi ai?”
“Cô làm gì đấy? Tôi gọi điện liên quan gì đến cô?”
“Gian thương như anh, vừa nhìn đã biết một bụng xấu xa, anh gọi điện chắc chắn không phải chuyện tốt lành gì.” Người đẹp đã cướp điện thoại sắp thành, đáng tiếc trượt tay, không cướp được: “Anh bỏ xuống!”
“Tôi không bỏ!”
“Anh không bỏ tôi liền hôn anh!” Mỹ nữ đảo đôi mắt to tròn đen lúng liếng: “Tôi hôn thật đấy!” Nói xong duỗi tay ôm lấy cổ hắn, môi đỏ chu lên.
Lôi Vũ Tranh bị dọa buông tay, điện thoại đã bị cô cướp mất, cô đắc ý dào dạt: “Gian thương! Thừa biết anh không có lòng tốt gì mà.” Giơ lên điện thoại trong tay: “Muốn gọi cho thư ký Trần phải không? Hừ! Tôi nói cho anh biết, không có cửa đâu!”
Lôi Vũ Tranh dở khóc dở cười: “Oản Oản, tôi đưa cô về nhé?”
“Tôi còn chưa ăn, về cái gì mà về.”
“Thế ăn xong rồi về nhà được không?”
“Không được, cha mẹ tôi đều biết tôi đi xem mắt rồi, tôi trở về như vậy còn mặt mũi nào đối diện bọn họ.”
Lôi Vũ Tranh chỉ cảm thấy toát mồ hôi lạnh: “Cha mẹ cô đều đã biết?”
Người đẹp cười tủm tỉm đáp: “Đúng vậy, cha mẹ tôi đều đã biết.”
Rốt cuộc đồ ăn bắt đầu lên, người đẹp vùi đầu vào ăn, Lôi Vũ Tranh ngồi ở một bên thuốc hút một điếu lại một điếu.
Sắc trời dần tối, ngói lưu ly đằng xa cũng hòa vào bóng đêm, Lôi Vũ Tranh nghĩ nghĩ, một củ khoai lang nóng bỏng tay như thế vậy, làm thế nào quăng trả lại đây.
Ngửa mặt lên trời thở dài.
Chỉ biết thổn thức.
Vi Lạc Huyền, xem như cô lợi hại.
Cô quả nhiên tìm cái người tàn nhẫn nhất thiên hạ, quá độc ác rồi.
————————————-
Oản Oản, tên đầy đủ là Hạ Oản, có truyện riêng và couple riêng với Giang Việt ở phiên ngoại Ngày xuân giữa hạ, thật sự không có JQ với Lôi Nhị đâu.