《 Thần Mộ 》, tác phẩm thành danh của Thần Đông, đăng lần đầu tại Qidian. Là phần tiếp theo của 《 Bất Tử Bất Diệt 》. Nhân vật chính Thần Nam tìm kiếm người yêu Vũ Hinh ở vạn năm trước, truy tìm manh mối khiến Thần Ma diệt vong, dẫn xuất mênh mông lục đạo, thế cuộc thiên địa, một bộ tiểu thuyết diễn dịch tràn ngập truyền kỳ nhiệt huyết, oanh liệt, thê mỹ, nói ra vô số truyền thuyết anh hùng giai nhân. Cũng thảo luận nghiên cứu nhân tính, xã hội, sinh mệnh… khiến người đọc không chỉ cảm động, còn có dư vị vô tận, hồi tưởng không ngừng, có thể nói trong giới tiểu thuyết mạng xếp hàng Thần Tác.
Tại bảng xếp hạng tiểu thuyết Baidu Phong Vân Bảng, 23 tuần liên tục xếp hạng 1.
Kinh điển trích lời Thần Mộ
1. Xuyên việt về thuở vũ trụ hồng hoang, ngưng luyện thành thiên địa huyền hoàng… Dù đã thoát khỏi luân hồi lục đạo cũng khó có thể tránh khỏi ngày trời đất xoay vần…
2. Suy cho cùng, là ta thoát khỏi lịch sử, hay là lịch sử vứt bỏ ta? (Thần Nam nói)
3. A! Ai bảo ngươi không có mộ bia, chắc ngươi muốn biến mất khỏi trí nhớ của thế nhân. Vậy cũng tốt, thiếu một phần danh dự nhưng lại nhiều được một phần bình thản, yên tĩnh thoải mái, không sợ bị ai quấy rầy. Đến từ đâu, thì quay về đó. (Ông lão trông mộ nói.)
4. Thế gian rộng lớn, nơi đâu là nhà của ta? (Thần Nam nói)
5. Trải qua một giấc mộng dài, sớm mai tỉnh dậy, bỏ đi kí ức, quên đi tình thù. Từ nay về sau không quay đầu lại, ngẩng lên trời hét lớn, chiến với Thiên đạo…
6. Người trèo lên cao tất sẽ tự ti, người đi xa ắt phải tự nghĩ, trên thế giới này, điều quan trọng không phải là ngươi đang đứng ở đâu, mà là ngươi đang di chuyện về hướng nào!
7. Lòng sâu bao nhiêu, thế gian rộng thế nào, vạn vật trong trời đất đều nằm gọn trong lòng chúng ta. Thế giới này tồn tại vì sự tồn tại của chúng ta.
8. Mười ngàn năm, ha ha… Ai có thể than rằng tháng năm đằng đẵng? Thần Nam ta có thể! Ha ha… (Thần Nam nói)
9. Là đúng, là sai? Có lẽ trên thế gian này vốn dĩ chẳng phân biệt đúng sai.
10. Cường giả không sợ cô đơn, chỉ sợ khi đang bước trên con đường truy tìm lực lượng, đã mất đi tấm lòng của cường giả!
11. Cọp bệnh cũng sẽ ra oai, đừng bao giờ khinh thường kẻ địch của ngươi.
12. Cách đối phó với kẻ thù, chính là dùng trăm ngàn kế sách để tạo nên điều kiện có lợi cho bản thân.
13. Chết chẳng có gì đau khổ, chỉ là trong một cái nháy mắt mà thôi, không gì khổ sở bằng chờ đợi cái chết. Mỗi phút trôi qua đều đau đớn, dây thần kinh bị kéo căng ra từng chút từng chút một, mãi đến khi không thể chịu nổi sức mạnh to lớn như vậy nữa, sụp đổ.
14. Ta biết ta không thể quên được ngươi, nhưng ta vẫn phải nói: Để chuyện cũ trôi qua đi! (Thần Nam nhớ về Vũ Hinh nói)
15. Cái gì cũng đừng nên nói. Ta là Nhân vương, ngươi là Thần mộ, vương đã định sẽ mất, mộ mãi sẽ là mộ, chúng ta đã từng tồn tại, cần gì phải quan tâm đến chuyện về sau. (Nhân vương nói)
16. Gặm nhấm đau khổ trong đơn độc, thưởng thức khổ sở trong tuyệt vọng…
17. Ta cho rằng ta đã thoát khỏi quá khứ, nhưng vì sao chúng lại hiện lên trước mắt ta? Chuyện xưa như mây khói, sao lại lượn lờ quanh trái tim ta?! Chuyện cũ đã thành gió thoảng, vì sao mãi không ngừng quẩn quanh trong lòng ta?! (Thần Nam nói)
18. Thời gian trôi qua, năm tháng xa dần, biến mất không còn dấu vết, cũng không thể quay lại được, tồn tại vẫn mãi tồn tại, chỉ có tồn tại mới là thật. Người chẳng thể sống trong quá khứ, chỉ có thể nắm chắc hiện tại, mới có thể không tiếc nuối…
19. Sau cơn mưa chưa chắc sẽ có cầu vồng, nhưng nhất định sẽ có hy vọng, có ánh sáng.
20. Vì tình yêu nên có yêu, yêu thì không có đạo lý.
21. Thực ra thế giới này vốn chẳng phân chính tà, [chính] cũng chỉ phù hợp với nhận thức của đa số người, mà [tà] thì cũng đa số người đó không cho là đúng (Lão yêu kỳ lạ nói)
22. Yêu tu thành tiên, thiên lý khó dung, giết yêu trừ ma, dùng răn thiên hạ. Than ôi, yêu có một đệ, vừa quay trở về. Bị trọng thương, cùng nhau chống đỡ, không thể xoay chuyển đất trời, lấy mạng đổi mạng. Ngang tàng, mất đi động yêu, kẻ lừa lọc ta đây tự thấy thẹn, tự phong nơi này! (Chữ khắc lưu lại của đại ma)
23. Cái gọi là có được phải có mất, đó là công bằng của thế gian này, có được rồi phải biết buông bỏ.
24. Nói là một chuyện, làm là chuyện khác, có rất nhiều tính xấu đã cắm rễ vào linh hồn con người, rất khó giữ mình trước cám dỗ.
25. Nửa ngày không gặp, như cách nửa mùa thu… (Lão độc kỳ lạ chế giễu với Nạp Lan Nhược rơi lệ vì Thần Nam)
26. Hạnh phúc phải tự mình giành lấy, khi nó bay xa rồi thì dù ngươi muốn cũng không bắt được.
27. Sao khi mất đi rồi mới vội vã đi giữ lấy chứ?
28. Có vài người đã định sẵn chỉ có thể là khách qua đường trong đời mà thôi, năm tháng trôi qua rồi, hình ảnh của những người đó cũng sẽ phai nhạt đi, dần dần không còn dấu vết.
29. Ta muốn hạ độc ngươi mười ngàn lần, chết rồi ta sẽ cứu sống người, sống dậy rồi ta lại độc chết ngươi… (Lão độc kỳ lạ nói với Thần Nam)
30. Khi quân? Ha ha, người kính ta một thước, ta kính người một trượng. Nếu ngươi phạm ta, đến khi ta không nhẫn nhịn nữa, thì khi đó dù là Thiên vương ta cũng sẽ hạ gục! (Khi Sở Đô Đại phá hôn lễ, Thần Nam nói)
31. Cái gì là vĩnh viễn? Chẳng có gì là vĩnh viễn, vĩnh viện cũng là trong nháy mắt mà thôi. Phồn hoa không còn, dung nhan già cỗi, khi đó mới nhận ra, đời người cần nhất chính là bình thản và tâm trạng vui sướng.
32. Ước mơ là tốt, quá trình lại khúc khuỷu quanh co, nhưng kết quả thì không thể được. Haiz, đến kỳ ảo tưởng, trong lòng thiếu nữ luôn ngập tràn ước mơ, đứa trẻ đáng thương hãy tỉnh giấc đi, ngày đó không thể đến. (Thần Nam chế giễu tiểu công chúa bị mình bắt giữ)
33. Thành phố xa lạ, đường phố xa lạ, hoàn cảnh xa lạ, đời người luôn phải trải qua nhiều lần xa lạ như thế… (Thần Nam nói)
34. Người đó, bên ngoài đơn giản, bên trong phức tạp, lòng của mỗi người đều khác nhau. Nhưng vì cuộc sống, người ta không thể không diễn, che giấu đi bản chất, dùng mặt nạ giả dối.
35. Có đôi khi, dục vọng chính là động lực thúc giục con người không ngừng nỗ lực, nhưng cũng có lúc lại trở thành thuốc độc ngọt ngào, nó có thể làm cho một người hăng hái tiến về phía trước, cũng có thể khiến cho một người sa vào hủy diệt.
36. Tội ác bắt nguồn từ dục vọng, nếu ai cũng có thể ràng buộc được ác niệm của mình, thì trên thế gian sẽ không có nhiều chuyện bi thảm xảy ra.
37. A a, đừng tự coi khinh chính mình, dù là một khúc gỗ mục cũng có thể đốt sáng lên, huống chi ngươi mạnh hơn khúc gỗ mục đó mà. (Phó viện trưởng học viện Thần Phong nói với Thần Nam)
38. Nhóc con ngươi đừng quên ngươi đã không còn sự lựa chọn nào khác, tiến lên là vinh quang, lùi bước sẽ là mấy chục Long Kỵ sĩ, ngươi tự chọn đi. (Phó viện trưởng uy hiếp Thần Nam)
39. Trên đời này không bao giờ thiếu thiên tài, nhưng thiên tài cũng phải chăm chỉ luyện tập, nếu không cũng chỉ thường thôi.
40. Con đường tu luyện của võ nhân tràn đầy những gian truân, chúng ta chống lại ý trời để tu luyện, trong quá trình đó sẽ gặp không ít những khó khăn. Nếu có thể tự mình trui luyện rèn giũa, sẽ mài viên ngọc càng ngày càng sáng. (Lão yêu kỳ lạ nói)
41. Có vài việc nên nhìn xa trông rộng, đừng bị lợi ích trước mắt che mờ lý trí. Đường tu luyện có núi cao thì sẽ có thung lũng, phải có lên có xuống. (Lão yêu kỳ lạ nói)
42. Ngồi trên núi cao xem hổ đấu, đứng trên đầu cầu ngắm nước chảy. Cả ngày tự do tự tại, thoải mái làm điều mình thích, không phải tốt lắm sao?
43. Người cường thế… Ha ha, ta đây chẳng có chí lớn, chưa từng có ý nghĩ như vậy. Một đời người phải có một mục tiêu riêng, ta thấy mình chỉ cần vui vẻ là được rồi, nếu không cho dù có được thiên hạ, ngồi chỗ chí tôn, không vui vẻ thì chẳng có gì đáng nói. (Thần Nam nói)
44. Trên đời không có bí mật nào là vĩnh viễn.
45. Đau lòng nhất chính là sống phải rời xa, chết chung một ngày.
46. Chuyện trong đời sống luôn phức tạp như thế, có rất nhiều thứ mà người trong cuộc không thể làm chủ được, nhiều thứ “khó hiểu”, “tình cờ” xảy ra trên người mỗi người và người bên cạnh họ.
47. Thế sự luôn khó dự liệu được, số mạng của một người thường bị chuyển hướng trong nháy mắt.
48. Làm một người cao cao tại thượng, rồi bất chợt rơi xuống khỏi tầng mây ngũ sắc, hẳn cảm thấy mất mát cũng là chuyện thường tình. Đối với trời cao mà nói thì đây cũng chỉ là một sai lầm nho nhỏ, nhưng đối với một thiếu niên đang hừng hực khí thế, đây có lẽ sẽ là chuyện bi thảm nhất.
49. Đời người cần phải rèn giũa, khổ ải cũng là một khối tài sản quý báu.
50. Gặp nhau cũng là một cái duyên, ly biệt rồi lại không ngừng trùng phùng, đó chính là kỳ duyên.
51. Dù cảnh sắc trong núi rất đẹp, không còn những huyên náo ồn ào của thế gian, nhưng thế giới ngoài kia cũng rất tuyệt vời, nếu một người sống tách biệt hoàn toàn với cả xã hội vậy thì cuộc sống của người đó sẽ không hoàn hảo, thiếu mất nhiều niềm vui. (Thần Nam nói với Vũ Hinh)
52. Một người phụ nữ có vẻ ngoài xinh đẹp thì cũng chỉ là một chiếc bình hoa. Khi rơi vỡ bình hoa chẳng còn đẹp đẽ, bên trong nó cũng không được bóng loáng nhẵn nhụi như bề ngoài, thậm chí còn rất xù xì thô kệch. Bình hoa là một thứ được tạo nên bởi bùn đất nung nóng mà thành, suy cho cùng cũng chỉ là vật trang trí.
53. Không, chỉ cần trong lòng ngươi có một vị trí nhỏ dành cho ta là đủ rồi, đừng quên ta. Nếu có một ngày ta rời xa ngươi, ngươi đừng mãi nhớ mong ta làm gì, ta muốn ngươi sống thật tốt… (Vũ Hinh nói)
54. Thần Nam… Đừng khóc, nước mắt nam nhi… Không dễ rơi. (Vũ Hinh nói)
55. Để khi ngươi… Già đi, vẫn còn có thể nhớ về… Một cô gái tên là Vũ Hinh… (Vũ Hinh nói)
56. Đàn ông là cái gì cơ, ăn được không? Ăn ngon không? Đời người chỉ cần mình được vui vẻ bình an là tốt rồi, mang nhiều trên lưng thì quá mệt mỏi, quá nhàm chán, không vui chút nào. (Long bảo bảo nói)
57. Ai cũng có quyền tự do lựa chọn cuộc sống của chính mình.
58. Có một số việc không thể thay đổi được.
59. Ký ức như mơ, chuyện xưa như gió.
60. Có thử thách mới khơi dậy được ý chí chiến đấu của con người.
61. Thần Hi, ngươi đã quá lương thiện, có đôi khi lương thiện quá mức lại là tàn nhẫn với chính mình. Trên đời này hạng người nào cũng có, có những người có thể nói đúng sai, nhưng cũng có những kẻ không thể tôn trọng, tôn trọng loại người đó thì sẽ càng bị đòi hỏi quá đáng hơn. Nói phải trái với họ như đang nói với con chó con mèo vậy, chỉ có thể lấy ác chế ác đối với bọn họ mà thôi! Có một số việc dù ngươi có né tránh đến đâu đi chăng nữa cũng không thể thoát khỏi nó được. Như bây giờ vậy, dù chúng ta vứt bỏ tôn nghiêm nói xin lỗi thì bọn họ vẫn hung hăng nhào đến cắn xé chúng ta như chó điên. Đã vậy, chẳng bằng đánh chó ngay từ đầu! (Thần Nam nói.)
62. Thiện và ác chỉ cách nhau một khoảnh khắc mà thôi, khi cửa thiện trong lòng một người khép lại thì cửa ác đã âm thầm mở ra rồi.
63. Ta chỉ biết khóc vì ngươi thôi! (Thần Hi nói)
64. Có đôi khi chỉ trong chớp mắt đã thay đổi được mọi chuyện.
65. Chính nghĩa và tà ác luôn song hành với nhau, như có ban ngày thì sẽ có ban đêm, có những thứ không thể loại bỏ tận gốc được. Ngươi xem ánh mặt trời rạng rỡ như vậy, nhưng vẫn còn nhiều nơi chìm trong bóng tối, đó là quy luật của cuộc đời, luôn luôn phải có những sự đối lập, đời người phức tạp như vậy đó, nhưng ngươi không thể trốn tránh được… (Thần Nam nói)
66. Thần Hi phải làm một tia sáng mặt trời vui vẻ! (Thần Hi nói)
67. Thiêu cháy thân thể bất tử của ta, đánh tan linh hồn bất diệt của ta, dòng máu chiến đấu vẫn sẽ chảy mãi…
68. Giữa nhân loại với nhau có một thứ mang tên [chân tình], dù nó càng ngày càng ít đi khi xã hội loài người ngày càng lạnh lẽo, nhưng nó vẫn tồn tại.
69. Người giết người người sẽ giết ai.
70. Trời đất là một lò lửa. Luyện con người càng lúc càng tinh.
71. Nếu ngươi cho rằng ngươi làm rối loạn lòng ta là có thể quấy nhiễu việc tu hành của ta, vậy ngươi hoàn toàn sai rồi. Ai cũng đều có thất tình lục dục, trong lòng ngươi không thể không có ham muốn. Quá nhấn mạnh vào việc loại bỏ ham muốn chỉ có thể làm kẻ tầm thường. Tổ sư phái ta đã nhắc tới trong bí điển môn phái rằng: Dung nhập vào trần thế, trải nghiệm muôn hình vạn vẻ của đời người, hiểu được nhân tính mới có thể cảm ngộ được lí lẽ của đất trời, đạt tới cảnh giới thiên nhân hợp nhất. (Mộng Khả Nhi nói với Thần Nam)
72. Không biết quá khứ của chính mình. Không biết mình là ai, sống như vậy còn có ý nghĩa gì… (Thần ma Vô Danh nói)
73. Quan không diệc không, không vô sở không, sở không ký không, vô vô diệc không. Bất sinh bất diệt, sắc xanh trong sáng tản mác trên trời cao, vô lai vô khứ, tuệ quy thiền định nguyệt luân cô… (Tổng quyết huyền công Thần gia)
74. Một khoảng chu pháp giới rực rỡ, hư không sáng rõ thiên địa huy hoàng, song vong tịch tĩnh nhất linh hư… (Tổng quyết huyền công Thần gia)
75. Dưới vòm trời này không có thế cục nào không thể phá, chỉ cần ngươi mãi mãi không khuất phục, dám chống lại trời cao, tất cả đều có thể xảy ra.
76. Khi đuổi giết và bị đuổi giết, tàn sát mới là căn bản của sinh tồn, nếu trong lòng có nhân từ thì cũng không được tính là nhân ái, đó gọi là ngu xuẩn.
77. Có vài thời điểm, tiếng người thật đáng sợ! Chuyện như vậy, giây trước vẫn còn đang vui vẻ chuyện trò, giây sau có lẽ đã bị lên án gắt gao tựa như vừa làm chuyện ác tày trời.
78. Lịch sử của vương triều nằm trong tay giai cấp thống trị. Còn lịch sử của giới tu hành? Đương nhiên đã nằm trong tay của “phái thực lực”, cái gọi là chân tướng cũng chỉ do người tạo nên!
79. Khi tu luyện, không có đường tắt.
80. Một trăm lần một trăm lần đó! (Câu cửa miệng của Tử Kim Thần long)
81. Dường như trong sâu thẳm con người đều có một điểm xấu, thích phá hoại chuyện tốt của người khác.
82. Cuộc sống có nhiều chuyện chẳng biết làm sao, có một đôi tay nào đó dẫn dắt chúng ta đi về hướng đã được định sẵn, muốn tìm thì ngươi tìm hắn đi, đừng tìm ta. (Thần Nam chế nhạo Mộng Khả Nhi)
83. Nếu là cuộc đấu sống còn, đương nhiên không cần làm vậy, nếu có thể dùng một chiêu để giết ngươi thì ta cần gì phải tốn nhiều sức lực như vậy chứ? (Mộng Khả Nhi nói)
84. Hết thảy trên thế gian này đều như mây như khói, sao ta phải cố chấp với một ý niệm? Loại bỏ tảng đá đè nặng trong lòng, dùng lòng xuất thế, lấy thái độ nhập thế, tới đối mặt với đời người phồn hoa (Mộng Khả Nhi nói)
85. Trong chính có tà, trong tà có chính, như nhân tính vậy, từ lâu đã không thể dùng khái niệm thiện ác để phán xét.
86. Đời người rất kỳ diệu, có chút trùng hợp khiến ngươi mừng rỡ, có những trùng hợp khiến ngươi chẳng biết làm sao.
87. Không quên được thì đừng quên, nhưng có một vài người chỉ có thể hoài niệm.
88. Thần tính? Ma tính? Sự tỉnh táo trong phút chốc này, là ác ma sống dậy, hay là chính bản thân ta? Ta nên làm gì, tự hủy chính mình, phong ma nơi này? Chọn thế nào.. Thần tính? Ma tính? Tự giết diệt ma, tự phong nơi này… Thần tính? Ma tính? Tỉnh táo trong chốc lát. Tự sát diệt hồn? Hay là, tu thành đại ma? (Đại ma nói)
89. Tướng sinh từ tâm, ma do tâm loại. Thần tính? Ma tính? Đều là nhân tính.
90. Bát bộ Thiên Ma, duy ngã độc tôn, phá vạn pháp!
91. Người đã chết không có quyền lên tiếng.
92. Gặp phải người ác, hắn sẽ ác hơn gấp mười, gặp được người thiện, hắn càng thiện hơn gấp mười. (Tự nói, chỉ Thần Nam)
93. Lời thề non hẹn biển vẫn còn vang vọng bên tai, gương mặt nét cười tiếng nói vẫn hiển hiện trước mắt, thần giao cách cảm năm xưa vẫn chưa tiêu tan. Nhưng khi gặp lại đã là hai bờ sinh tử mịt mù!
94. Có vài người rất cuồng vọng, nhưng có lí do để cuồng vọng.
95. Qua ngàn vạn thử thách, dù hồn phi phách tán, linh thức của ta vẫn còn đây, luân hồi trăm kiếp, dù trải cả lục đạo luân thường, ta vẫn bất diệt! Thiên đạo, Thiên đạo, Thiên đã mất đạo, cần gì phải thờ Thiên?
96. Ta là một người không bao giờ chết, trời cũng khó diệt, đất cũng khó táng! Dù hồn phi phách lạc, linh thức của ta cũng không bao giờ mất đi, hôm nay hồn phách ta hợp lại, trọng tổ thân xác, rốt cục ta cũng trở lại rồi… (Độc Cô Tiểu Huyên nói)
97. Mộ của tổ tiên ngươi ta tới đào, mộ của con cháu ngươi ta tới đào. (Tuyên ngôn phái Cản Thi)
98. Chỉ cần có thể giết chết kẻ thù, tạm thời nhẫn nhục có há gì.
99. Lăng viên Thần Ma. Chúng thần tề tụ, cùng làm giá y…
100. Thời thế xoay vần, biển cả hóa nương dâu. Đêm nay là đêm nao…
101. Có ngàn vạn con đường tu luyện, theo những hướng khác nhau mà đi, rồi cũng sẽ đạt đến cảnh giới cuối cùng.
102. Tại sao lại phải quên những thứ trong quá khứ chứ? Quá cố chấp sẽ bị phản tác dụng. Hữu hình và vô hình chỉ cách nhau một con đường mà thôi, chưa chắc đã phân rõ được cao thấp. Từ tôn pháp đến phá pháp, không cần phải quên đi hoàn toàn mà loại bỏ nó, mấu chốt nằm ở một chữ “đổi”. ta biết, huyền công biến đổi chính là phá pháp, ta phải tự tìm con đường tu luyện cho chính mình. (Thần Nam nói)
103. Xét cho cùng, duy vật chỉ là tương đối, duy tâm cũng không sai. Người sống trong trời đấy, là một thế giới chân thực, nhưng lại yêu cầu ngươi suy nghĩ theo kiểu duy tâm, mới có thể cảm ứng được sự tồn tại của nó, trong lòng có trời đất mới có thể hóa hình sống sót. (đmn)
104. Ta chính là trời, ta chính là đất, ta chính là quầng mây bay bổng. Ta chính là ngọn gió phiêu lưu, vạn vật thế gian, núi cao sông dài, từng nhành cây ngọn cỏ, đều có ở trong lòng ta…
105. Ta là một con rồng đến từ phương Đông. Đi giữa mưa đao gió kiếm, kiếm khí thê lương xẹt qua, pháp bảo bay đầy trời, ta chỉ có thể há to miệng, đáp lại bằng hai tiếng thét dài, graoo… Graooooo… Không vì cái gì cả, chỉ vì cô gái xinh đẹp trong truyền thuyết kia… Đã gả cho tên đầu trọc đó! Graooooo… (Tử Kim Thần long nói)
106. Đến cỏ cây còn có thời điểm khô héo, có thịnh thì phải có suy, không muốn nếm trải sự thất bại thì không phải một người thích hợp với việc tu luyện.
107. Thần Nam à, có thể khiến cho cây cỏ trong thế giới này mọc lên được không? (Nạp Lan Nhược nói)
108. Hừ, ranh con vô liêm sỉ này, ta biết người đang nghĩ gì đấy, cái này còn không dễ làm sao? Hoa hồng đen, hoa hồng trắng, hoa hồng đỏ, đều là hoa hồng. Mọi thứ, tất cả… Đừng chỉ vì một lần thất bại mà từ bỏ cả công sức trước nay. Làm một cái chậu lớn hơn, sau này có thể trồng hoa vào đó nưa rồi, a ha ha… Ý kiến hay đúng không? Graooo… (Tử Kim Thần long nói)
109. Nhóc con vô liêm sỉ kia, những thứ này đều là vàng bạc châu báu trong lòng Long đại gia đây. Đừng để bất cứ nhành hồng nào héo úa tàn phai khi còn trên cành lá. Người xưa đã từng nói, trượng phu phải bác ái, đại tượng vô hình, đại yêu vô động, hoa hồng có héo có tươi, là trách nhiệm của đấng nam nhi, cúc cung tận tụy, đến khi xuống mồ. (Tử Kim Thần long nói)
110. Khi một người phụ nữ hận một người đàn ông quá lâu, chính nàng ta cũng đã tự đánh mất chính mình. (Long bảo bảo nói)
111. Nghìn vạn sinh linh làm binh, triệu Thần Ma làm tướng! (Ma Chủ nói)
112. Tận cùng của cái chết là sự sống, tận cùng của sự sống là cái chết, sinh tử luân hồi, thăng bằng vi diệu!
113. Cầu trường sinh, ngàn năm không chết, nhưng có ai ngờ sinh tử gắn liền với nhau, chỉ thay đổi nhất thời sẽ biến thành kết cục khó lường. Thiên đường và địa ngục chỉ cách nhau một gang tay, trên đời này chính là thế nào? Ma là thế nào? Có ai thực sự biết, có ai thực sự hiểu chăng? (Độc Cô Tiểu Huyên nói.)
114. Trên con đường đi về phía trước của cường giả, không có thứ gọi là may mắn, cái giá mà bọn họ phải trả chính là máu, để thể nghiệm những thử thách mà người thường không bao giờ chịu đựng được.
115. Không thể trông chờ vào ngoại lực, chỉ có bản thân mạnh nhất mới là sự bảo đảm tốt nhất!
116. Thế gian này không hề có thứ gọi là vô địch, khi một người cảm thấy trống trải và không có đối thủ, chẳng qua là hắn đang cảm thán một chút mà thôi. Theo một góc nhìn khác mà nói thì cấp bậc của người đó vẫn chưa đủ, khi hắn ta có thể tiến lên cấp bậc cao hơn, hắn sẽ phát hiện ra thế gian này quá rộng lớn!
117. Hồn của cường giả, chôn giấu vạn năm, một mai tỉnh giấc, vạn vật tuân theo!
118. Không xem mặt trời mọc thì ngắm mặt trời lặn cũng tốt, ta sẽ ghi nhớ mãi ở trong lòng. (Vũ Hinh nói)
119. Ngoại lực có thể phá hủy thể xác, đau lòng có thể giết chết linh hồn. Dù là người hay thần, kẻ địch lớn nhất đời mình vẫn luôn là chính mình, khiến cho người sinh lòng chán nản, mất đi ngọn lửa trong tâm hồn rồi thì khi ấy dù có là Chủ Thần Thiên giới cũng không thể cứu vãn.
120. Từng nhành cây ngọn cỏ, vạn vật đều là binh tướng của ta… Ý niệm làm gốc, chỉ cần là vật chất thì đều tôn thờ ta… Thay mặt trời cao, ta chính là trời, trời chính là ta, ta nói là pháp, ta định tức thì, quy luật của thiên địa được ta chỉ định. (Thái Thượng Vong Tình lục)
121. Tu vi càng lớn, dục vọng càng sâu.
122. Cảnh giới cao nhất của vong tình không phải là vô tình, vong tình là không bao giờ lay động, đã quên mất người xưa. Nói mà đắc ý, đắc ý mà quên lời… (Thái Thượng Vong Tình lục)
123. Ta chưa bao giờ thay đổi tu ở tiểu thế giới thừa thãi kia, cũng sẽ không thay đổi quy luật vô dụng, trong mắt ta những thứ này đều không đáng để coi vào mắt. Bởi vì khắp mọi nơi trong trời đất này đều là thế giới của ta, quy luật của thiên địa được định ra bởi ta! (Vô Tình Tiên tử nói)
124. Hận ông trời cướp mất của ta mười ngàn năm! (Thần Nam nói)
125. Cái gì là Thiên giới, Thiên giới ở trong lòng mỗi người đều được từng người dựng nên. Ba gian nhà lá, vài mẫu ruộng đất, nếu có thể khiến ngươi an bình sống vui, đó chính là thiên đường. Cái Thiên giới hư vô mờ mịt kia, cũng chỉ là Ma vực!
126. Cho ta thời gian, không cần tổ tiên sống lại, ta sẽ vượt qua tổ tiên! (Thần Chiến nói)
127. Trên thế giới này không có ai có thể vô tình qua loa mà thành công được. Được hay mất đều công bằng, mất bao nhiêu sẽ được bấy nhiêu, lấy được chừng nào sẽ phải hy sinh chừng đó, mười ngàn năm cũng chỉ là một sớm một chiều mà thôi! (Thần Chiến nói với Thần Nam)
128. Ngàn năm sau, khi chúng ta hồi tưởng lại, có lẽ mọi thứ đều chỉ là một cơn gió thoáng qua. (Thiên giới Vũ Hinh nói)
129. Người tu luyện chân chính, không chỉ cần máu tanh để bước vào cuộc khảo nghiệm chết chóc, mà còn cần rất nhiều cảm ngộ và tích lũy! Một khoảng thời gian yên tĩnh lắng đọng sau những màn chém giết gió tanh mưa máu kiếm đao va chạm, cũng là một loại thu hoạch. Cỏ cây chuyển kiếp về sa mạc sinh tồn cũng sẽ có một loại cảm ngộ khác. Nghe tiếng hổ gào, nghe một khúc ngâm xướng thiết tha, cũng có thể có một lối đi khác!
130. Biết là không thể mà vẫn đâm đầu, có đôi lúc không phải là ngoan cố cứng đầu không biết thời biết thế, có lẽ là tinh thần bất khuất có chết không sờn, dùng sức của một người cố gắng thay đổi một điều gì đó. Nếu chưa làm đã vội bỏ qua, thì sẽ chẳng còn hy vọng nữa.
131. Tráng chí đỡ đao, lệ thành hàng.
132. Trên thế gian này có quá nhiều điều nếu như, nhưng tiếc rằng nhiều những “nếu như” như vậy sẽ không bao giờ quay lại, chuyện đã xảy ra rồi dù ngươi có hối hận cũng không thể thay đổi được.
133. Dê giết chết sói, dính máu của sói, cũng dính máu của dê, từ đó biến thành sói gian ác… (Sau khi tiêu diệt Ni Trọng, A Lí Đức, Thần Nam nói)
134. Ta không phải người tốt, ta cũng không phải kẻ xấu xa, chuyện nên làm ta đã làm, những chuyện khác, ta có lòng nhưng không thể… (Thần Nam nói)
135. Quay đầu nhìn lại, một hồi vui một chốc buồn cứ thế trôi qua, tuy lòng có nuối tiếc nhưng trong giấc mộng đời người này, ai có thể chỉ ca hát vui chơi?
136. Nếu muốn trải nghiệm trăm ngàn số phận của đời người, không thể không dấn thân vào chốn hồng trần sâu không thấy đáy.
137. Có vài người dù cho ngày ngày đối mặt cũng khó có thể ghi nhớ dài lâu. Có những người dù chỉ gặp mặt trong chốc lát thoáng qua, nhưng lại có thể khiến người nhớ nhung cả đời.
138. Thủy triều có lên có xuống, cũng tựa như cuộc đời của con người. Không ai có thể đứng mãi trên đỉnh vinh quanh, mà cũng chẳng thể mãi chìm trong quãng thời gian khốn khó. Thủy triều lên xuống, tinh thần bất diệt, tất thảy trên thế gian đều như vậy, phồn thịnh đến cùng cực, rồi lại quay về điểm xuất phát. Sinh lão bệnh tử, hưng suy vinh nhục, ai cũng đều có mặt trong đó.
139. Ban của sư tử không thể là một chú cừu, tiềm lực của chúng có bao nhiêu không ai có thể nói rõ được. Ngươi phải biết, trải qua quãng thời gian dài lâu cũng trời đất như thế này, tựa như một viên nam chân lăn qua lộn lại giữa một đống cát, chỉ có đinh sắt mới có thể hút được. Cường giả tập hợp cũng không phải là chuyện ngẫu nhiên, rõ ràng đã có một lực lượng vô hình nào đó khiến cho tất cả mọi người cùng tập trung tại một nơi, bọn họ sẽ không bao giờ chết, sáng tạo ra kỳ tích chưa bao giờ có được, trở thành cường giả cấp cao của Thiên giới, đều là lẽ dĩ nhiên! (Lời răn của tổ tiên Thần gia nói với Thần Nam)
140. Thiên địa là một lò lửa lớn. Tinh luyện con người càng lúc càng xuất sắc.
141. Ta có một viên minh châu, lâu ngày bị vết nhơ bao phủ, ngày nay bụi hết sáng trong. Soi sáng ngàn vạn non sông! (Đại Ma nói)
142. Đàn ông là cái gì, có thể ăn không? Ăn có ngon không? Đời này chỉ cần có được một nơi làm mình vui vẻ thoải mái là tốt rồi, mang quá nhiều trách nhiệm, quá mệt mỏi và nhàm chán, chẳng vui chút nào. (Long bảo bảo nói)
143. Lòng người lớn bao nhiêu, thiên hạ rộng bấy nhiêu, vạn vật đều nằm trong lòng chúng ta. Thế giới tồn tại bởi vì chúng ta đang tồn tại.
144. Cái gì cũng đừng nên nói nữa. Ta làm Nhân vương, ngươi là Thần mộ, vương đã định sẽ mất, mộ vân mãi là mộ, những gì muốn chúng ta đều đã có, cần gì phải quan tâm đến chuyện muôn thuở. (Nhân vương nói)
145. Một giấc mộng ngàn năm, sớm mai tỉnh giấc, quên đi ba ngàn ký ức, tình thù ân oán đều phai nhạt. Từ nay không nhắc chuyện cũ, ngửa mặt hét lớn với trời, đi chinh chiến với Thiên đạo…
———————–
Viết xuống “Kinh điển trích lời Thần Mộ” không dễ, mọi người tán dương chính là động lực để tiểu biên tiếp tục kiên trì viết tiếp! Hẹn gặp lại a…