1 ngày chủ nhật mệt mỏi, làm thêm cùng team để chạy kịp deadline…về đến nhà, nhìn căn phòng, nhìn đồ đạc trong phòng….chợt thấy cô đơn, hiu quạnh, thấy nhớ anh.
Ngày trước, cứ đến cuối tuần, chúng mình lại dành thời gian cho nhau, đi ăn, đi uống, đi xem phim, đôi khi là đi du lịch…chứ ko phải ôm đồm công việc thế này.
Ngày trước, 2 đứa rất hay nhắn tin cho nhau, anh luôn là người kết thúc tin nhắn…
Ngày trước, anh rất hay mua hoa tặng mình, chỉ 1 bông hoa thôi…cũng khiến mình vui, cảm thấy mọi muộn phiền tan biến…
Ngày trước, thi thoảng anh sang phòng mình, anh dọn dẹp phòng cho mình, miệng anh thì trách mình con gái thế này, con gái thế kia…
Ngày trước, đi đường trời mưa, 1 chiếc áo mưa, anh mắng mình là “Em mặc đi, ngồi sau cũng phải mặc, anh ướt rồi ko sao!”, trời lạnh thì anh lại lấy áo khoác của anh khoác cho mình.
Ngày trước, mình buồn 1 chút thôi, anh cũng nhận ra ngay, anh sẽ đưa mình đi chơi hoặc sẽ mua đồ ăn mang đến cho mình nếu ko có thời gian, 2 đứa ngồi trước hiên chỗ trọ rồi vừa ăn, vừa tâm sự.
Ngày trước, nhiều lúc mệt mỏi, chỉ cần gặp anh…mọi muộn phiền, mệt mỏi tan biến hết.
Ngày trước, chúng mình rất hay đi 1 vòng phố Huế, Hồ Gươm, Lăng Bác, Hồ Tây rồi về nhà, đôi khi chỉ 1 vòng như vậy trò chuyện cũng thấy vui.
Ngày trước, mình ốm, anh liền gác lại công việc chăm lo cho mình, giờ ốm…phải tự chăm thôi.
Ngày trước, nhiều khi nũng nịu anh “Em đói” anh liền mua đồ ăn cho, “Em khát nè” anh mua đồ uống cho, “Em nhớ anh”, anh liền đến chỗ mình.
Ngày trước, mình và anh cũng hay đi chung xe máy về quê, ba lô đằng trước, ba lô đằng sau lưng mình, ba lô đeo trước ngực anh…cứ thế bon bon xe máy về quê.
Ngày trước, chúng mình hứa hẹn khi nào công việc cả 2 thấy ổn…chúng mình sẽ tính đến chuyện cưới xin.
Ngày trước, chúng mình có rất nhiều kế hoạch, du lịch, công việc, gia đình, sinh con đẻ cái…anh thích con trai gọi ở nhà là Tom, con gái gọi là Jerry…vì cả 2 đều thích bộ phim hoạt hình ấy…
….
Nhưng bây giờ, sẽ ko bao giờ có lại những khoảnh khắc ấy nữa. Anh mất do Ung thư…sau 1 thời gian cố gắng! Chúng mình đã yêu nhau đến 8 năm, 4 năm đại học và 4 năm sau khi ra trường, chúng mình ko phải ko muốn kết hôn sớm mà cả 2 đều cần thời gian để cố gắng, để cùng nhau phát triển…cùng thực hiện những dự định cho tương lai nhưng rồi tất cả mọi thứ đều phải dừng lại…Từ ngày anh mất đến giờ cũng đã hơn 1 năm nhưng mình chưa thể nào quên đi được những khoảnh khắc ngày trước, khi anh còn ở đây, khi chúng mình có những phút giây hạnh phúc bên nhau. Ngày thì mình vẫn cố gắng vui vẻ, hoà đồng, cố hết mình vì công việc nhưng khi màn đêm buông xuống…mình lại thấy buồn, thấy nhớ anh…rồi mình tự hỏi…Mất bao lâu…để quên đi 1 người…
Bạn trai mình mất rồi…anh mất do Ung Thư..
85