Dạo này mình hay đọc được mấy bài các em nói nhà nghèo không đi học được. Rất thương các bạn tủi thân vì hoàn cảnh nghèo khó mà phải đi làm thêm nhiều. Mình xin được tâm sự đôi chút của một người chị, hoặc 1 người bạn xuất thân nhà nghèo nhất làng. Câu chuyện sẽ giúp các bạn có 1 chút động lực. Cũng là khoe một chút thành quả của bản thân sau nhiều năm làm việc quần quật. ^^
Mình sinh ra trong một gia đình nghèo. Phải nói là cực kì nghèo khó. Nhà có 3 anh em trong độ tuổi ăn học. Bố thì vỡ nợ, rượu chè k kiếm được đồng nào ( Nhưng bố mình ưu điểm lại không bao giờ phá phách, đập đồ bán đồ trong nhà) Mỗi tội là bố hay chửi, rượu vào là chửi, chửi tới nỗi mấy mẹ con k ngủ được. Mình là út ít thì bố cô đơn hay tâm sự. Còn nhỏ chưa hiểu chuyện thì sợ bố, 2 mẹ con mình thường trốn đi trong đêm. Nhà nào cho ngủ nhờ được thì tốt, không thì lang thang tới bh bố ngủ thì về.
Mẹ mình bán rau ngoài chợ. Mình thì ngoài việc đi học thì còn kiêm thêm công việc cắt rau. Cứ đi học về là đi cắt rau cho mẹ tới 7h tối. Về cắm cơm xong mẹ lại cắt rau về nhà nhặt, bó thành mớ để bán tiếp. Cả 3 anh em luôn. Lắm lúc đang cắt rau thấy bạn bè đi qua còn phải cúi sát mặt xuống ruộng để không ai nhận ra. Bé con nên hay xấu hổ. Mẹ mình sợ ma, mẹ bảo mẹ k sợ nhưng mình biết là mẹ nhát lắm. Thế là hè năm nào được nghỉ mình cũng đi chợ đêm với mẹ. Mình thích đi chợ đêm với mẹ lắm, thi thoảng lại có nhà nào đó bỏ đi đôi dép, cái túi xách thì mình lại có đồ mới ( Mình không hack dép đâu nhá – Nghèo cho sạch rách cho thơm mà). Rau cỏ cơm cháo qua ngày, nhà trồng rau nên lúc nào cũng k sợ đói. Chỉ sợ mỗi lần tới lúc đóng tiền học. Nhà mình từng phải bán chó, bán mèo để đổi lấy gạo ăn. Công nhận ngày xưa nghèo thật sự… Có lần mình nhặt được 20K trước cửa nhà, mình cũng hỏi mọi người xung quanh nhưng k ai nhận. Lúc đó mẹ đã dành số tiền ý để mua 1 bát xương chó về chan cơm. Tới tận bây giờ, mình vẫn cảm thấy đấy là một món ăn xa xỉ và cực kì ngon…
Nhà mình nghèo nhất làng, nên Tết đến mẹ cũng chẳng có nhiều tiền mừng tuổi, bởi vậy mẹ k đi chúc Tết vào mùng 1-2-3. Phải mùng 4 mẹ mới bắt đầu đi. Tết năm nào mình cũng lên trên chòi để khóc. Tủi thân khi thấy các em, các bạn được bố mẹ đi chúc Tết.
Mỗi lần có người mừng tuổi, là lại hỏi bố mẹ đâu…. Dần dà thấy ngại, vì mẹ mình bảo: người ta lì xì m 10k, mai mẹ lại phải sang mừng trả. Thôi con cứ ở nhà trông nhà là được.
Vậy là mình ý thức hơn, tết đến chỉ ở nhà trông nhà, trông bố để bố k say rượu. Có lẽ với mọi người được bố mẹ đưa đi chúc Tết là chuyện bình thường, còn với mình nó chỉ có trong giấc mơ thôi… Đơn giản nhưng vì nghèo khó nên nó là ước mơ của mình…
Suốt ngày đi cắt rau, lội ruộng cứ đen nhẻm đen nhem. Chân tay thì vụng về nên người toàn sẹo. Bởi vậy nên mình cực kì tự ti về ngoại hình. Nhà nghèo nên có bao giờ mơ ước đi du lịch đâu. Chỉ ước mơ được tham gia trại hè ở khu, được vào đội múa thể thao để được đi du lịch 1 lần trong đời. ^^ Nhưng ngày ý xấu với đen, nào có ai chọn. Quyết tâm dậy sớm 5H tập ở phường, nghiêm túc tuyệt đối. Tham gia cả vẽ báo tường ở khu…. Năm đó mình đã được đi du lịch lần đầu tiên…
Mình học rất giỏi, giỏi nhì trường cấp 2. Lên cấp 3 mới lớn cũng nghịch ngợm chút, nhưng rồi cũng vào đại học. Lam lũ vất vả từ nhỏ, nên năm 2 đại học mình cũng tự nuôi được bản thân. Có người đã từng nói với mình rằng: Nhà nghèo còn bày đặt đi học đại học. Học xong về làm giám đốc công ty rau muống….. Bản chất của mình rất nghịch, nhưng thật may vì nhà nghèo nên mình biết kiềm chế. Mình được 2 kì học bổng. Ra trường làm mức lương khởi điểm 7tr500K. ^^ Mỗi tháng mình gửi về cho mẹ 4 triệu. Còn có 2tr5 ăn tiêu thế mà mình cũng xoay được mới tài tình. Sau đó mình có viết lách làm thêm 2-3 công việc 1 lúc, tháng cũng tằng tằng 10 triệu. Ngoài 4 triệu gửi về, mình dành dụm chút ít để kinh doanh làm ăn.
Mình bắt đầu kinh doanh, mình làm điên cuồng như chưa bao giờ được làm. Sau đó mình thất bại, lỗ 10 triệu… Mình ngấm ngầm đi vay mượn bạn bè bù đắp. Cũng hãi nên tạm ngừng buôn bán kiếm tiền trả nợ xong thì mình lại tiếp tục bán tiếp. :>>
Lại tiếp tục nhập hàng về làm và bán. Mình bán mặt hàng thủ công nên cần sự mày mò rất nhiều. Mình kb nấu ăn, phải nói nấu rất dở ấy vậy mà lại đam mê mặt hàng hoa này vô cùng. Mình yêu thích công việc của mình tới nỗi. Chả có ma nào mua hàng, nhưng vẫn say sưa cắt dán tỷ mỉ tới 3-4h sáng. Hôm sau lại tiếp tục đi làm như chưa có chuyện gì. Hăng say đăng buôn bán như kiểu bán được mấy chục đơn 1 ngày. Mặc dù 5 tháng k có đơn hàng, bài nào được hơn chục like là sướng.
Cuối cùng thì cũng có 1 đơn đầu tiên là anh cty ủng hộ. Sau đó thì thi thoảng có người mua. Mình bán mặt hàng thủ công theo mùa vụ trong năm. Ngày đi làm, tối về bán hàng. Vào mùa vụ quên ăn quên ngủ luôn. Có lúc mình còn pro vip hẳn 1 tuần k tắm luôn, k cần cả ngủ ^^ Thế nhưng vẫn không có lãi đâu. Tiếp tục lỗ hoặc hòa vốn. Mình còn tức tức giận vì thấy trên mạng bảo: chỉ cần bạn đam mê thì thành công không bao giờ bỏ rơi bạn. Hehe…..
Sau đó mình bắt đầu nghiên cứu xem các chị làm ăn như nào, gạch ra vấn đề của bản thân. Luôn luôn đặt trọn niềm tin: Người ta làm được thì mình cũng làm được.
Với tinh thần cầu tiến, thường xuyên lân lê buôn dưa lê các hội nhóm để xem người ta lãi bao nhiêu để làm động lực. Chưa sáng tạo được thì bắt chước, chụp ảnh sản phẩm của mình để quảng bá. Luôn luôn hướng tới những đối tượng giỏi hơn để tiếp cận. Không phải để làm quen nhờ vả đâu, mà là để mình động lực hơn. Không được ngủ quên trên những lời khen ngợi.
sau đó mình bắt đầu có lãi mùa đầu tiên.
- Mình lãi 2 triệu
- Mùa thứ 2, mình được 17 triệu
- Mùa thứ 3, mình được 25 triệu
- Rồi thì 40 triệu … 60 triệu… 120 triệu…. Giờ thì mình đã có cửa hàng riêng. Sắp tới mở thêm 1 chi nhánh trong trung tâm ^^
Mục tiêu dài hạn 2-3 năm tới là có chi nhánh trong miền nam. Nhắc tới tên mình giờ ai trong hội cũng biết. Giang hồ hay đồn con bé ý giỏi lắm, có cửa hàng riêng, nhà riêng trên Hà Nội nghe mà oách vãi chưởng :>>
Năm nay mình 26 tuổi, mới có 26 tuổi thôi mà thật là nhiều biến động. Nhà thì nghèo nhưng trời phú cho mình sự lạc quan, dù có hoàn cảnh nào mình vẫn luôn nghĩ: Chắc chắn sau này mình sẽ giàu…^^ Mình giờ thì lấy chồng rồi, cuộc sống cũng trầm lặng hơn. Không còn điên đảo kiếm tiền như trước nữa. Chồng mình thì cũng hiền lành chăm chỉ, cũng máu buôn bán giống vợ nên mỗi đứa mình đều có cửa hàng riêng…
Mình cũng gọi là có chút thành công, nhưng a trai thì mình thì giỏi lắm. Nhà cửa đất đai, ô tô đầy đủ luôn rồi. Chị gái mình cũng lấy ck gần nhà, cũng là ổn định. Bố mình thì vẫn say rượu, nhưng thôi ông cứ khỏe mạnh chăm cháu là vui rồi. Không biết mọi chuyện sau này như nào… Nhưng nó là câu chuyện HAPPY ENDING cho mẹ mình và cả gia đình mình.
Bây giờ các em có thể thấy bất công, thấy thiệt thòi nhưng trải qua rồi. Thì nghĩ lại nó rất tự hào… Sau này mình nhàn rỗi chắc phải viết truyện PR cho thương hiệu nhà mình mới được. Chỉ cần bạn nỗ lực không ngừng thì thành công sẽ không bao giờ bỏ rơi bạn, trong bất kì hoàn cảnh nào. ^^
Cố gắng lên tôi ơi, khó khăn nào rồi cũng sẽ qua thôi.
Bùn dưới chân nhưng nắng sẽ ở trên đầu