Cuối năm, gia đình nào cũng sum vầy, còn gia đình mình thì ko…

by admin

Gửi bạn #31466, Mẹ con mình cũng vậy, giống bố con bạn, mình cũng sắp và sẽ li hôn bạn à, nghĩ đến lại chạnh lòng, cô đơn và lạc lõng nhìn con mình lại thương con nhiều hơn. Mình nghĩ bạn cũng vậy phải không? Mình có đọc cfs của bạn và cả bạn nam trước đó mình tự hỏi: ko phải nam hay nữ? phải chăng phàm những người thật lòng và chân thành luôn phải chịu bất hạnh như vậy?
Tâm sự đôi chút về hoàn cảnh của mình với bạn và mọi người. Mình và chồng mình kết hôn tính đến nay tròn 3 năm. Sau khi tụi mình kết hôn xong thì dịch covid cũng bắt đầu. Vì dịch dã nên công việc của mình và chồng ko thuận lợi. Vì ngành nghề của cty mình bắt buộc tụ tập mới tổ chức đc nên những lúc dịch căng, cấm tụ tập cty mình lại cho off, ban đầu cty còn hỗ trợ nhưng dịch dài quá cty ko kham nổi nên thời gian sau nếu off do có dịch sẽ ko đc tính lương nữa. Công việc của chồng mình tính chất cũng vậy nhưng may hơn là cty chồng mình thì đc làm ở nhà và lương giảm đi 1 ít . Cuộc sống vợ chồng cũng khá vui vẻ trôi qua nhưng từ khi mình có bầu mình đã cảm nhận được những thay đổi trong tình cảm của a, a hay buồn, a bảo a áp lực về tiền bạc vì giờ phải nuôi và lo cho con mặc dù việc có con là vợ chồng đã thống nhất và quyết định thả để có em bé vì trước đó vợ chồng mình có dùng biện pháp tráng thai m.
Mọi thứ ngày càng rõ hơn vào những tháng cuối tháng thai kì, mình nghỉ làm về ngoại chờ sinh sau khi mình sinh bé. Mình luôn là ngưới nhắn tin hỏi han anh trước còn a là người trả lời, và đa phần a là người kết thúc cuộc nói chuyện bằng việc ko rep tin nhắn của mình, những cuộc nói chuyện dần trở nên nhạt nhẽo, mình gặn hỏi a có còn thương mình và ở xa a có nhớ mình ko? A trả lời là có chứ sao không? Em lo ăn uống đừng có suy nghĩ linh tinh ảnh hưởng đến con. Nghe vậy mình cũng trấn an vì nghĩ đến con.
Ngày mình sanh bé, chồng mình ko về quê đc vì dịch căng trở lại a mắc covid. Dù biết đó là lí do bất khả kháng nhưng mình buồn rất buồn vì lần đâu vượt cạn trải qua bao đau đớn, bé nhà mình tới ngày sinh nhưng mình ko có dấu hiệu sinh, mình phải đặt ống nhưng cũng ko đc, sau đó phải tiêm giục sinh những cơn đau bắt đầu đến, ngày càng đau hơn nhưng mình vẫn ko sinh thường được, cuối cùng là phải mổ, trải qua những điều đó đối với ng từ khi có kí ức cho đến lúc sinh con chưa từng nhập viện như mình thật kinh khủng nhưng mình ko hề có chồng bên cạnh an ủi. Mình sinh xong thì a càng xa cách hơn, a chỉ nhắn tin hỏi han, ko bao giờ gọi video để xem con như thế nào? Xem Vợ ra sao? Mình trách a sao ko hỏi han quan tâm mình nhiều, mình hỏi lại tình cảm của a dành mình cho? Và sau nhiều lần lãng tránh, cuối cùng a nói với mình: a ko thấy vui vẻ trong cuộc sống hôn nhân như lúc mình và anh yêu nhau.
Mình bảo có ng khác phải ko? A bảo a áp lực tiền bạc vì phải lo cho mẹ con mình, mình sinh và chăm con sẽ ko đi làm đc, mình nghĩ việc trước sinh 2 tháng, sớm hơn dự định của mình 1 tháng do kế hoach off Tết sớm vì dịch của cty mình đang làm. A bảo a thấy: a với mình sống bên nhau ko có tương lai, sống chung với nhau 2 năm mà ko có dư dã gì. Nhưng làm sao dư mọi người dịch dã a và mình đi làm chẳng đều, bị giảm lương còn phải trả nợ tiền a vay mua vàng làm sính lễ cưới (sau khi cưới 2 tháng a mới nói thật với mình, đến giờ chỉ có mẹ a biết, mình ko hề kể chuyện này với ai kể cả đến giờ tình cảm của a đã ko còn vì xấu hàng thì hổ ai). Vì tình cảm a dành cho mình, những cố gắng để chuyện tình đẹp (điều mà trước đó mình đã rất tự hào khi có ai hỏi về) của a và mình đơm hoa kết trái. Còn số vàng cưới sau khi cưới vợ chồng mình đã bán lúc vàng lên giá và gửi tiết kiệm, lúc dịch đỡ hơn tưởng chừng sẽ hết, vợ chồng mình đã quyết định đổi xe ga mới cho a vì xe a đi hay hư vặt và tốn xăng, ko ngờ dịch trở lại công việc vợ chồng lại bị ảnh hưởng và mình có tin vui. Do vợ chồng mình kị tuổi, chính đều này làm việc cưới xin của mình và a gặp phản đối lớn của mẹ a, nên nếu ko sinh trong năm trước thì đến năm nay sẽ kị tuổi, cả vợ cả chồng thì càng xấu hơn nữa nên vợ chồng mới thống nhất để có em bé.
Sau khi a nói những nói suy nghĩ của a cho mình, a càng lạnh nhạt hơn. Mặc dù mình đã nói “chỉ cần a thương e, e sẽ ko bao giờ buông tay a, vợ chồng cùng cố gắng, giờ con nhỏ e chưa đi làm đc con lớn xíu, e đi làm lại sẽ đỡ hơn”, “vợ chồng là chuyện lâu dài đâu chỉ 1 2 năm sống với nhau đã biết ko có tương lai…” mình cũng nói đến trường hợp của ba mẹ a, chuyện trước kia ba mẹ a cố gắng ra sao sau đó mới đc như bây giờ (mình đc nghe a và mẹ a kể)… rất nhiều điều khác nữa. Nhưng ko, a vẫn quyết định buông tay mình, khi ba mình hỏi “sao con lại li hôn với vợ trong khi vợ con mới sinh, con con còn nhỏ, vợ con làm gì sai mà con bỏ vợ? 2 đứa cũng yêu đương tìm hiểu lâu mới cưới, vợ chồng mà giờ nói bỏ là lí do sao bỏ?” A bảo “Hết yêu hết tình cảm, sống với nhau mà ko vui vẻ thì làm sao sống mà với nhau được ba”.
Có ai hiểu đc cảm giác chồng cuối năm đưa mình về ngoại sinh, Tết về thăm vẫn còn cảm nhận đc chút ấp áp nhưng sau đó con đầy tháng mới về, con 4 tháng chồng về và nói suy nghĩ có nên tiếp tục hay li hôn?, con 6 tháng chồng về nói với mình và ba mẹ mình đã quyết định sẽ li hôn.
Vậy là mình đồng ý, vẫn là câu nói ấy “em đồng ý lấy a vì tình cảm anh dành cho e, e cảm thấy a yêu e còn nhiều hơn cả e yêu a, nay tình cảm của a ko còn nữa, mặc dù đến thời điểm có quyết định này e vẫn còn yêu a nhưng giờ e ko bit lí do để nếu kéo, e đồng ý li hôn”. Nhiều khi tự hỏi mình đã làm gì sai sao ng từng yêu mình nhiều như vậy mà đến giờ có thể đối xử với mình và con như vậy.
Đến giờ con mình đã gần 11 tháng tuổi, a vẫn chưa thể đưa đơn yêu cầu li hôn, chỉ có mình mới đc yêu cầu li hôn nhưng mình vẫn chưa đủ dũng khí nộp đơn. Nhưng qua Tết có lẽ mình phải đối mặt với nó thôi.
Câu chuyện của mình là vậy đấy, giờ mình đang cố gắng cân bằng lại cảm xúc bản thân để còn lo cho con của mình nữa.
Mình vẫn luôn cố gắng để vượt qua giai đoạn khó khăn này nên mình mong bố con cũng vậy, mình tin bạn sẽ gặp được người xứng đáng với tình cảm của bạn hơn.
P/s: Đây là câu chuyện buồn của mình, đôi lúc thực tế nó còn tàn nhẫn, lãnh lẽo hơn mà mình ko thể nói và diễn tả hết trên đây được. Nếu ko thể an ủi hay đưa ra lời khuyên thì mọi người đặc biệt là phụ nữ với nhau đừng cmt kiểu “như này đã là gì, mình thế này thế kia mình chưa than…v…v..” mọi người à mỗi người điều có giới hạn chịu đựng khác nhau, nỗi đau mà mình chịu được chưa hẳn mọi người chịu được và ngược lại. Cuối cùng cảm ơn mọi người đã dành thời gian nghe mình tâm sự.

You may also like

Leave a Comment