Em ấy đi làm về, có vừa khít thời gian để ăn uống rồi đi ngủ, và ngày hôm sau sẽ lại quay lại làm một ca mới. Em dậy sớm để chuẩn bị cho một ngày của mình. Em không thích bị làm phiền vào buổi sáng và tôi tôn trọng điều đó. Em tắm rồi buột tóc lên, lấy bữa trưa, hôn tôi và cún cưng, rồi đi ra khỏi nhà.
Tại nơi làm việc, em ấy chăm sóc những người đang trải qua những ngày tồi tệ nhất trong cuộc đời họ. Đột quỵ, tai nạn ô tô, tai nạn xe máy, ngã, gãy, tổn thương não, và còn nhiều nữa. Em chăm sóc những người mẹ, người cha, người chị, người em, bạn bè và cả gia đình của họ. Không quan trọng bạn là ai hay điều gì đã xảy ra. Em ấy sẽ chăm sóc cho bạn.
Em làm việc suốt bữa trưa và hiếm khi có thời gian để ngồi. Em về nhà sau 14 tiếng dài đằng đẵng, cởi đôi giày đã giẫm qua biết bao nhiêu m.áu và nước mắt, và chỉ muốn quỵ xuống. Tôi không bao giờ hỏi về ngày hôm nay của em vì em không thích nói về công việc khi ở nhà và điều đó không sao cả.
Nếu em muốn nói chuyện, tôi sẽ lắng nghe. Đôi khi em về nhà với niềm hân hoan, và đôi khi với nỗi u sầu. Nhưng cho dù em ấy có cảm thấy thế nào, em vẫn luôn đến đúng giờ cho ca làm việc tiếp theo của mình.
Tôi yêu em ấy bằng tất cả trái tim. Vợ tôi là người hùng trong lòng tôi. Vợ tôi là một y tá cho những bệnh nhân đ.ột q.uỵ.
(Ảnh: Philip Urtz
Dịch bởi: Đỗ Bảo Phúc/Gr QRVN)