Mình sinh năm 93, chồng 91…chồng mình ngày ấy là gia sư của mình, anh học FTU. Mình sau này đỗ NEU là K53.
Câu chuyện chúng mình rất đơn giản thôi. Ban đầu mình chỉ chú tâm vào ôn thi, học gia sư mục đích đỗ đại học. Qua 3 lần thay thì có anh là mình cảm thấy hợp nhất, anh dạy mình 1 cách rất đặc biệt, ko chỉ đơn giản là dạy và học, còn nhắc nhở, nhắn tin mình:
– Em nhớ ăn cơm xong nghỉ ngơi 1 chút rồi hẵng làm bài, tâm lý thoải mái mới có thể làm bài hiệu quả được.
Có hôm anh đến dạy, anh còn mua cho mình cái bánh ngọt, có hôm thì lại mua cho mình chai nước ngọt, nước mía. Mình chẳng nhờ gì đâu, anh tự mua thôi, mà hồi ấy nếu cứ mua như vậy rồi tiền đi lại thì tiền gia sư cũng chẳng còn mấy…
– Sao anh mua đồ ăn cho em nhiều thế?
– Thấy em hay ăn uống anh mua thôi, em vui là đc, vui thì mới có tâm trạng học với làm bài chứ.
Thật ra thi thoảng mẹ vẫn chuẩn bị hoa quả với nước để mình học anh…Và cứ thế, cứ thế, dần dần môn Toán mình học tốt lên rất nhiều, do cách dạy của anh, ko căng thẳng, mà dạy dễ hiểu cực kì, anh bảo anh học cách dạy từ thầy toán cấp 3 của anh…
Và rồi mình dần thích anh lúc nào ko biết, ngoài việc dạy thì anh cũng động viên mình rất nhiều:
– Cố lên em, điểm toán này là ổn rồi.
…
– Cố gắng mà đỗ ngành mình thích, mình thích thì học tập, làm việc mới hiệu quả được.
…
– Chịu khó 1 thời gian nữa thôi.
…Và rồi kì thi gần tới, chính thức kết thúc thời gian gia sư, buổi cuối cùng, thật sự ko tập trung đc, cứ nghĩ tới việc anh ko còn dạy mình nữa, rồi ko còn lý do để gặp nhau nữa lại buồn…anh tặng mình 1 hộp bút Doraemon, anh biết mình thích nên anh mua tặng, trong có bút bi, tẩy, compa…v..v…(1 bộ đầy đủ xinh xắn):
– Người bạn này sẽ giúp em đỗ đại học! Cố lên!
Mình ngay lúc ấy:
– Này anh, nếu mà sau này em đỗ thì 2 đứa còn gặp nhau ko?
– Còn tuỳ em thôi! Nếu có duyên, ắt sẽ gặp lại!
Mình lúc đấy ở nhà, có cả mẹ ở đấy, mẹ nhìn mình với ánh mắt nghi ngờ nên ko dám hỏi nữa.
Năm ấy thi được 25 điểm 3 môn toán lý hoá, khá là cao, hồi ấy thi cũng khó nữa, 25 điểm là gần đỗ đc hết các ngành ở NEU rồi…biết điểm, gọi liền cho anh ấy:
– Anh ơi, em đc 25 điểm tròn nhớ.
– Giỏi! Thích thưởng gì nào?
– 1 buổi đi ăn, anh mời em, đi uống nước em mời anh, sau đó 2 đi dạo phố chút.
– Được, tưởng gì khó khăn.
Và rồi tối hôm sau, mặc đồ xinh xắn, đi ăn, đi uống nước, dạo phố, gần kết thúc cuộc đi chơi thì:
– Anh gia sư này…em yêu anh!
– Sao lại yêu anh?
– Đơn giản chỉ vì yêu thôi, vì cách anh quan tâm, lo lắng cho việc học của, vì hành động, cư xử của anh.
– Anh ko xứng với em đâu.
– Xứng mà!
Rồi mình ôm eo anh…sau cái ôm eo đó chúng mình bắt đầu yêu nhau và về chung 1 nhà cách đây 4 năm.
Đợt này thấy các em thi nhau nói về điểm tốt nghiệp cũng là điểm xét tuyển ĐH. Chợt nhớ về câu chuyện của 2 vợ chồng nên cho mình lan toả 1 chút đáng yêu này, cảm ơn các bạn!