Văn án
Anh và em không phải là người xa lạ, mà là đường về của nhau.
[1] Nhiếp ảnh gia xinh đẹp × Đại úy Phòng cháy chữa cháy (Gương vỡ lại lành)
· Tám năm sau khi chia tay, Quý Du Nhiên lấy hết dũng khí muốn theo đuổi bạn trai cũ một lần nữa, kết quả nhìn thấy bên cạnh anh có một người phụ nữ và một đứa trẻ.
Cậu bé giơ tay ra với anh làm nũng: “Bố ơi, ôm!”
Trái tim Quý Du Nhiên chết lặng, nghe theo mẹ sắp xếp đi xem mắt, kết quả nhìn sang bàn bên cạnh thấy người bạn trai cũ mà cô cho rằng đã kết hôn cũng đang xem mắt.
Quý Du Nhiên:???
Lục Trọng Cẩn dập lửa vừa bước ra khỏi đám cháy, trong ngực đã có thêm một người phụ nữ.
Quý Du Nhiên ôm chặt lấy anh, nghẹn ngào khẽ gọi: “Trọng Cẩn…”
Người đàn ông dịu dàng trấn an: “Bảo bối không khóc, anh đã trở về!”
· Cầu nguyện mỗi lần anh xuất phát, đều có thể trở về bình an. —— Kính chào những người lính phòng cháy chữa cháy.
[2] Nữ bác sĩ Bệnh viện quân y × Đội trưởng Đội đặc nhiệm lục quân (Mất đi tìm lại)
· Đêm khuy Biên Duyệt nhận được điện thoại thông báo có ca cấp cứu.
Kết quả phát hiện cả người đàn ông nằm trên bàn phẫu thuật đều là máu, thế nhưng đây là vị hôn phu đã hy sinh ba năm trước của cô.
· Mất ba năm nằm vùng, món ăn Lục Bá Khiêm nhớ nhất là món bóng tối của Biên Duyệt, mùi hương nhớ nhung nhất chính là hương thơm nhàn nhạt trên người Biên Duyệt, người muốn gặp nhất, là vị hôn thê của anh Biên Duyệt.
· “Nha đầu ngốc, anh đã trở về.” —— Lục Bá Khiêm
· Kính chào quân nhân Trung Quốc.
[3] Mỹ nữ tài năng tự ti nhạy cảm × Cún con thiên sứ như ánh mắt trời (Mưu đồ đã lâu)
Lục Mạnh Ngữ độc thân từ trong bụng mẽ đã 30 năm, xem mắt vô số lần, nhưng đều thất bại.
Sau đó có lần, đối tượng xem mắt ngồi đối diện cô là một đàn em cùng trường kém bốn tuổi của cô, tên là Giang Chu.
Giang Chu: “Chuyện xem mắt của hai chúng ta là tôi cầu xin mẹ tôi cố ý sắp xếp.”
Lục Mạnh Ngữ: “?”
Giang Chu: “Lục Mạnh Ngữ, tôi thầm mến em suốt bốn năm, tên em tôi cũng đã đọc suốt bốn năm.”
Lục Mạnh Ngữ: “???”
Giang Chu: “Chúng ta hẹn hò đi, tôi rất thích em.”
Lục Mạnh Ngữ: “…” Cậu đàn em này cũng thật là thẳng thắn…
· Nữ tiến sĩ × CEO của công ty công nghệ
· Lục Mạnh Ngữ, anh là mưu đồ của em đã lâu. – Giang Chu
[4] Nữ sinh viên mỹ thuật × Nam họa sĩ trầm cảm (Cứu rỗi tâm hồn)
Tần Họa không ngờ mình muốn đi lên sân thượng hóng gió ngắm cảnh đêm, thế mà lại đụng phải một người đàn ông trẻ tuổi muốn nhảy lầu.
Cô cẩn thận đến gần anh, đưa tay ra cho anh, giọng nói rất dịu dàng: “Đến đây, đưa tay cho tôi.”
Sau đó, Tống Kỳ Hạc nắm tay cô, cũng không buông ra nữa.
Họa sĩ nổi tiếng Tống Kỳ Hạc thần bí đến cực điểm, trên mạng chỉ có thể tra được tên anh là Tống Kỳ Hạc, giới tính nam, các thông tin khác cái gì cũng không có.
Hơn nữa người này chưa bao giờ xuất hiện trước công chúng, căn bản không ai biết anh trông như thế nào.
Cho đến khi Tần Họa làm trợ lý cho thần tượng mà mình hâm mộ từ lâu.
Tần Họa: “???”
· Em là ánh mặt trời ấm áp và tươi sáng nhất mà anh từng được gặp trong đêm tối và dài. —— Tống Kỳ Hạc
[5] Nữ minh tinh Phật hệ (*) tuyến 18 × Đội trưởng thủy quân lục chiến (Thanh mai trúc mã)
· Cung Tinh tham gia một chương trình về giáo dục quốc phòng do ba quân đoàn Hải quân, Lục quân và Không quân phối hợp tổ chức.
Kết quả trong ngày huấn luyện đầu tiên của Hải quân lục chiến ở trạm đầu tiên, Cung Tinh bởi vì thể lực không đủ mà ngất xỉu tại hiện trường.
Vì thế mọi người ở hiện trường nhìn thấy đội trưởng Hứa đẹp trai lạnh lùng kia trong nháy mắt ở Cung Tình ngã xuống đã chạy đến ngay lập tức, vẻ mặt bối rối ôm người lên chạy về phía phòng y tế.
Mọi người: “???” Đội trưởng Hứa của bọn họ hoảng loạn làm gì chứ?
Một đêm trước khi bộ đội Hải quân kết thúc ghi hình, Cung Tình bị Hứa Khiên kéo vào trong góc tối.
Lồng ngực cứng rắn của người đàn ông kề sát vào cô, tim đập trong lồng ngực rất nhanh.
Cô gái ngửa đầu, chạm vào yết hầu gợi cảm của anh.
“Khiên ca,” cô mỉm cười quyến rũ, hôn lên khóe môi anh, giọng nói vừa mềm mại vừa quyến rũ: “Ngày mai gặp lại ở nhà, em chờ anh.”
Cuộc sống của anh, từ khi sinh ra đến khi chết đu, chỉ có một mình em. —— Hứa Khiên.
(*) Phật hệ: có tấm lòng Bồ Tát, hiền lành lương thiện, không tâm cơ, không tranh đoạt với ai.
[6] Thực tập sinh luật thông minh lanh lợi × Luật sư tài giỏi nho nhã dịu dàng (Lâu ngày gặp lại)
· Mười năm trước, La Y, 12 tuổi, lần đầu tiên nhìn thấy Phó Chi Hành, 22 tuổi.
Nghe nói hôm đó là sinh nhật anh, La Y đã lấy ra tất cả số tiền trong túi của mình và mua cho anh một chiếc bánh nhỏ.
Cô gái nhỏ cẩn thận cầm chiếc bánh sinh nhật đi đến trước mặt anh, ngẩng đầu lên nhìn người anh trai có thân hình cao lớn đẹp trai này, thấp thỏm mà mềm mại nói: “Phó đại ca, chúc mừng sinh nhật.”
· Mười năm sau, La Y, 22 tuổi, trở thành thực tập sinh tại công ty luật của Phó Chi Hành.
Lần này vào ngày sinh nhật của anh, La Y đã mua cho anh một chiếc bánh sinh nhật và một món quà bằng tiền lương thực tập của mình.
Cô gái mỉm cười như ánh nắng chói chang, nhìn về phía người đàn ông thành thục dịu dàng nho nhã trước mắt nói: “Luật sư Phó, chúc mừng sinh nhật.”
“Nguyện vọng sinh nhật của anh là, hy vọng Y Y cả đời này vĩnh viễn bình an vui vẻ, thuận lợi như ý.”
· Em là cuộc gặp gỡ bất ngờ của anh, nhưng cũng là tình yêu trong cuộc sống của anh. —— Phó Chi Hành
[7] Đạo diễn nhỏ mềm mại × Thượng úy Không quân thô lỗ (Cưới trước yêu sau)
Nguyễn Lê và Hoắc Nghị quen biết nửa năm, chỉ gặp nhau hai lần.
Lần đầu tiên là bọn họ xem mắt, lần thứ hai là bọn họ lĩnh chứng.
Kết hôn được 2 năm, Nguyễn Lê và Hoắc Nghị vẫn không thân thiết với nhau.
Cô mỗi ngày đều chạy đến đoàn làm phim, anh ngày ngày bận rộn trong quân đội, số lần gặp mặt chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Sau đó, Nguyễn Lê tham gia một chương trình giải trí của đạo diễn đến bộ đội của Hoắc Nghị ghi hình.
Người đàn ông bất ngờ khi cô xuất hiện ở đây, liên tục nhìn cô.
Thư ký trường quay tò mò nói với Nguyễn Lê: “Đạo diễn, đội trưởng Không quân luôn theo dõi cô, hai người có quen nhau không?”
Nguyễn Lê rũ mặt xuống, nhẹ giọng mềm mại nói: “Không quen lắm…”
Đêm đó, Nguyễn Lê bị lôi vào phòng ký túc xá riêng của một người đàn ông, Hoắc Nghị ôm chặt cô, giọng nói khàn khàn hàm chứa sự bất mãn và uy hiếp: “Không quen lắm sao?”
“Tôi là ai của em? Hả?”
“Ông xã…”
· Anh sẽ dùng tính mạng để bảo vệ bầu trời xanh này, còn em tinh khiết tốt đẹp như bầu trời xanh. —— Hoắc Nghị
[8] Đại thần toàn thời gian × Ông chủ lồng tiếng (Thanh khống)
Vệ Thụ là “sát thủ điều khiển giọng nói” cực kỳ nổi tiếng trong cộng đồng mạng.
Dựa vào một giọng nói trầm thấp lạnh lùng nhưng dịu dàng gợi cảm, chiếm được trái tim của vô số thiếu nữ, trên Weibo mỗi ngày đều có fan bạn gái kêu gọi muốn sinh cho anh một chú khỉ con.
Một lần Vệ Thụ nhận một bộ phim truyền hình cổ trang có tên là《Bán Sinh Dực》, trong đó đảm nhận CV vai nam chính.
Anh cũng vì thế mà quen biết tác giả của nguyên tác Lâm Hòa.
Điều khiến Vệ Thụ tò mò chính là, Lâm Hòa chỉ cần nghe thấy thanh âm của anh là sẽ khóc rất thương tâm.
Về sau anh mới biết được, bộ tiểu thuyết《Bán Sinh Dực》này là do
Lâm Hòa viết cho người bạn trai đặc cảnh đã hy sinh của cô.
Và giọng nói của anh giống người bạn trai đã mất của cô.
“Anh không cần nửa đời trước của em, cũng không cần kiếp sau của em, anh chỉ cần phần đời kế tiếp của em.”
· Mộc Mộc, em là những gì trái tim anh khao khát. —— Vệ Thụ
· Câu chuyện này rà phá bom mìn: Nữ chính có một ánh trăng trắng đã chết.
[9] Mỹ thực gia oanh tạc vị giác × Nam diễn viên bị bôi đen (Mỹ thực chữa lành)
Ba năm trước, Điền Trà bị người ta đẩy ngã ở sân bay, có một ngôi sao đặc biệt đến đỡ cô dậy.
Người nọ vừa cao vừa đẹp trai, ánh mắt biết cười, trong con ngươi ngập tràn ánh sao, giọng nói trầm thấp dịu dàng hỏi cô: “Có ổn không?”
Ba năm sau, khi Điền Trà gặp lại Tưởng Phóng, anh trở thành nam diễn viên bị antifan trên mạng bôi nhọ, còn xuất hiện vấn đề tâm lý, bị chứng biếng ăn nhẹ.
Cô nhìn vào ánh mắt anh, nhưng lại nhìn không thấy một chút ánh sáng nào, đôi mắt kia tựa như một đầm nước chết không hề có sức sống.
· Trong thế giới luôn là màn đêm, tôi đã tìm thấy được một tia sáng. —— Tưởng Phóng
· Mong muốn của em rất đơn giản, đó là có thể làm cho anh tất cả các món ăn ngon. Miễn là anh hạnh phúc, em sẽ hạnh phúc. —— Điền Trà
[10] Nữ quân nhân chấn thương tâm lý × Bác sĩ tâm lý nhẹ nhàng (Chậm nhiệt)
Nữ quân nhân Hình Niệm mắc chứng rối loạn căng thẳng sau chấn thương do tai nạn bất ngờ khi thực hiện nhiệm vụ.
Không thể không trải qua trị liệu tâm lý, cô cũng vì thế mà làm quen với một bác sĩ tâm lý, Tiếu Nặc.
Lần đầu tiên Hình Niệm gặp Tiếu Nặc, đó là vào sáng sớm thứ bảy.
Dường như anh vừa mới thức dậy, cả người vô cùng uể oải.
Người đàn ông có đôi mắt và lông mày sâu, sống mũi cao, thân hình cao thẳng, khí chất ôn hòa, đôn hậu.
Lần đầu tiên cô gặp anh chỉ cảm thấy người đàn ông này đẹp trai.
Sau đó, Hình Niệm phát hiện ra rằng sự dịu dàng và lịch thiệp bẩm sinh trong người Tiếu Nặc đã thu hút sự chú ý của cô nhiều hơn.
Anh khiến cô chìm sâu vào trầm luân không thể kiềm chế, không thể tự giải thoát cũng không thể cứu chữa.
· Tôi sẵn sàng hiến dâng mạng sống của mình để bảo vệ cô gái anh dũng đó. —— Tiếu Nặc
· Tôi đã yêu một người đàn ông lịch lãm. —— Hình Niệm
[11] Vũ công ba lê × Nam nghệ sĩ dương cầm (Khúc mắc)
Buổi hòa nhạc đầu tiên của Du Cẩn Niên bắt đầu, anh và Thư Vãn xa nhau 2120 ngày.
Có đúng 2120 chỗ vào ngày hôm đó, ghế số 20 ở hàng thứ năm để trống.
Sau đó Thư Vãn mới biết, vị trí kia là anh cố ý để lại cho cô.
Bản nhạc đầu tiên của buổi hòa nhạc, anh chơi khúc đàn dương cầm đã từng đệm lần đầu tiên cho cô múa.
Bản nhạc cuối cùng của buổi hòa nhạc là bản nhạc anh dựa trên giai điệu mà cô đã từng ngâm nga.
· Ngày thứ 2120, trở về muộn. —— Du Cẩn Niên
· Em biết mình không nên yêu anh, nhưng khi nhận ra thì đã quá muộn, vì em quá yêu anh. —— Hình Vãn
“Du Cẩn Niên, anh có biết hay không, mỗi lần anh chơi đàn dương cầm, đôi tay thon dài kia giống như vũ công múa ba lê trên phím đen trắng, khiến em si mê.”
[12] Người mẫu lạnh lùng × Nhà thiết kế thời trang nổi tiếng (Yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên)
Lần đầu tiên Miêu Nhiễm gặp Đặng Ngự, người đàn ông đang quỳ dưới chân cô, giống như là kỵ sĩ trung thành bị cô thần phục.
Mãi sau này, Miêu Nhiễm mới nhận ra rằng anh không chỉ là một hiệp sĩ chiến đấu vì cô, mà còn là một hoàng tử muốn bảo vệ cô cả đời.
Anh đã tặng cô một buổi trình diễn thời trang váy cưới có một không hai và màn cầu hôn đáng nhớ nhất trong đời cô.
Khoảnh khắc gặp em, anh đã tin rằng trên thế giới này có tình yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên. ——Đặng Ngự
Chính anh đã cho em biết, thì ra trong nháy mắt thật sự có thể thích một người, cả đời cũng không quên được. —— Miêu Nhiễm