Cô và hắn đánh cược, thắng thua quyết định bằng cách ai sẽ rời giường trước người kia
Tô Lương Mạt thầm cười, chắn chắn hắn sẽ thua
Bởi vì cách hắn say mê cô, cũng như ở trên thân cô luôn luôn đắm sâu, khi thức dậy càng mạnh mẽ.
…
Đời này đại sự duy nhất Chiêm Đông Kình tự tay làm, chính là đem Tô Lương Mạt nhuộm thành một màu đen giống hắn.
Hắn không ngờ rằng cô còn ác hơn cả mình, biết cách lợi dụng khuyết điểm duy nhất của hắn, làm thế nào đem tim của hắn từng khúc từng khúc lăng trì.
…
Có tin đồn, Chiêm Đông Kình vì người phụ nữ mình yêu chặt đứt một đầu ngón tay.
Tô Lương Mạt cắn chặt bàn tay đeo bao tay da của hắn, người đàn ông nhịn đau biểu tình có chút khoa trương, cô liếc mắt về phía hắn, “Giả vờ cái gì, ngón tay này của anh có thể cảm thấy đau sao?”
“Không phải ngón tay, là hạ thân đau.”
“Phỉ,” Tô Lương Mạt vội vàng nhả ra, vẻ mặt ghét bỏ, “Tôi lại không cắn chỗ nào khác của anh.”
“Tay đứt ruột xót mà, tim liền gắn kết với toàn thân.” Hai tay hắn ôm chặt cô, “Đừng bỏ chạy nữa, được không?”
Tô Lương Mạt ngẩng đầu nhìn người đàn ông, chuyện hắn làm sai chỉ có chuyện đó, cô đã dùng vết thương tổn hại hắn sâu nhất tới trả lại.
“Thứ chúng ta có là thời gian, núi xanh còn đó, không sợ không yêu,” Chiêm Đông Kình khẽ hôn cô, sửa chữa, “không sợ không làm chuyện yêu.”