6 năm cách biệt, nước Pháp xa xôi đã trui rèn nên một Giản An Kiệt lạnh lùng, thờ ơ. Từ khi nào trên môi cô luôn thường trực nụ cười mỉa mai, từ khi nào miệng lưỡi cô trở nên độc địa và cay nghiệt? Hay đúng hơn, từ khi nào mà An Kiệt đã trang bị được cho mình một vỏ bọc xù xì và thô ráp như thế để che đậy một tâm hồn chẳng thể lành sẹo.
Ngày hôm ấy, cái ngày định mệnh cô chẳng hề mong nhớ lại. An Kiệt hoảng sợ và run rẩy, cầu mong có một người đến bên vỗ về và an ủi mình. Anh đã đến, giáng cho cô một cái tát, nhìn cô bằng ánh mắt nghi ngờ và phẫn nộ. Sau đó cô sang Pháp, 6 năm trời luôn bị ám ảnh vì một sinh mạng bị kết thúc, ám ảnh về ánh mắt đó, cái tát đó… An Kiệt sợ, cô thừa nhận bản thân mình thực sự sợ hãi…
Nhưng nếu An Kiệt biết, 6 năm trời cô cô đơn nơi đất khách quê người cũng là 6 năm trời có một người chỉ dám bất lực dõi theo từ xa. Nếu cô biết… Còn rất nhiều điều An Kiệt chưa biết… Một khi cô biết thì sao chứ? Liệu kết cục có thể thay đổi?