Đang đứng trông con, có người gọi điện thoại, chỉ vài giây thôi thấy con khóc rất thanh, quay ra thì thấy chân bắt đầu rớm máu và có 1 con c,hó đang gần đấy, mình liền lao ra thì nó chạy đi. Tắt ngay điện thoại dù đang bận, bế con đến trạm xá cách nhà 2km, nhờ các y bác sĩ trạm xá vệ sinh, băng bó vết thương rồi tiêm phòng dại…Nhìn con mà thấy xót. Vì mùa hè, nên bé nhà mình mặc quần đùi, bị cắn thẳng vào da thịt…Có thể vết sẹo ấy sẽ đi theo con suốt đời kèm với đó là tâm lý ám ảnh “Sợ chó”…như mình vì mình…từ hồi còn nhỏ, lúc học lớp 3 cũng đã từng bị chó cắn…
Hồi ấy chỉ đơn giản là nhà hàng xóm nuôi chó, con chó khá dữ và hung hăng, để gác nhà, bình thường cũng xích vào, mỗi lần mình đi qua nhà chú ấy cũng đã rất sợ, chỉ cần đánh mắt vào là nó sủa. Mình đã cố ko nhìn để nó ko để ý nhưng cảm giác nó lạ lắm, kiểu ko nhìn thì bất an, ko nhìn ko biết nó có nhìn mình hay đang làm gì ko nên cứ đi qua y như rằng…bị sủa doạ chạy 1 mạch về nhà. Cho đến ngày hôm ấy, con chó đc rông, hình như lúc đó vừa tắm xong nên đứng ở sân đúng lúc mình đi qua, nó liền lao tới và sủa rồi mình lùi, mình chạy ko kịp (mình là trẻ con, lại là con gái nên chạy hơi chậm) vì bị c,ắn 2 lần, đến lần thứ 2 mới thấy đau, bố mình từ trong nhà nghe tiếng khóc liền phi ra, lấy cái đòn gánh ra lùa thì nó mới chạy về, biết chuyện cả bố, cả chú hàng xóm liền xích con chó lại rồi cùng bố đưa mình ra y tế phường, vệ sinh băng bó và tiêm phòng dại cho mình…ký ức ấy mình ko thể nào quên…vết sẹo chỗ cắn ấy từ ngày ấy đến giờ vẫn còn ở trên bắp chân mình
Từ ấy đến tận giờ, dù là chó to hay bé, dù có xinh, có hiền đến mấy mình cũng sợ…sợ cực kì luôn…
Sự thật thì đã rồi…Mình viết ra chỉ muốn hỏi các bạn có phải là người yêu động vật, yêu chó ko? Nếu có mà có nuôi, mong các bạn đưa chó đến nơi công cộng thì rọ mõm, kiểm soát giúp mình cùng những người như mình…Cảm ơn các bạn rất nhiều.