Khi mình viết những dòng này là lúc mình vừa nhìn lại cái hộp đựng đồ cá nhân ở công ty vừa mang về phòng…Mình chính thức thất nghiệp.
Nhưng nếu chỉ thất nghiệp thôi thì có khi mọi việc cũng dễ giải quyết hơn nếu như…
Anh trai mình ko nợ cờ bạc để rồi giờ vào Nam trốn, tài xỉu, lô đề, cái gì cũng từng dính vào…
Mẹ mình vì chuyện của anh trai mà phải bán nhà, bán cửa, giờ mẹ ở nhở nhà ông bà ngoại, ông bà ngoại thì vẫn còn khoẻ nhưng mẹ thì đang nằm viện ốm, mẹ sinh bệnh, mẹ ốm yếu dần từ khi biết anh trai chơi cờ bạc nợ nần số tiền lớn.
Bố mình…mất rồi. Bố mất trong đợt dịch bùng phát ở TP HCM, bố đi làm bao nhiêu năm, mua đc đất, xây đc nhà, rồi còn có đất chứ ko phải ko có, bố tính để dành miếng đất ấy…cho mình lấy chồng, còn căn nhà đang ở khi ấy thì sớm muộn gì cũng cho anh trai nhưng…đã phải bán sạch để trả nợ rồi mà còn ko hết.
Bản thân mình, cũng từ lúc còn sinh viên, vì biết gia đình mình như nào, anh trai ra sao nên mình đã tự nhủ phải cố gắng từ lúc còn sinh viên, phải tự lập, phải tự lo được cho bản thân vì giờ ko ai lo đc cho bản thân nữa…
Mình đã cố gắng rất nhiều, từ năm 2 đại học đến bây giờ, mình ra trường, đi làm còn có tiền gửi về cho bố mẹ, đỡ gánh nặng cho bố mẹ, trả nợ cho anh trai…
Vậy mà giờ đây, công ty cắt giảm nhân lực, đùng 1 cái cắt giảm và nói mình nên xin chỗ khác, trong vòng 3 ngày sẽ kết thúc hợp đồng.
Chị trưởng phòng gọi mình vào tâm sự nói đây là lệnh cấp trên, chị cũng ko làm thế nào thay đổi đc, co lại bộ máy hoạt động hiện tại, chị cũng cho mình contact để sang công ty mới làm nhưng bản thân vì quá shock nên cũng cần khoảng 1, 2 ngày suy nghĩ, cũng chưa chắc mình đã làm ở đó, có thể tìm hiểu từ những người bạn hay trên mạng để kiếm 1 việc làm với mức lương cao và phù hợp hơn thì sao…?
À còn chưa kể với mọi người là mình cũng mới chia tay n.y đc gần 1 tháng, mối tình kéo dài 5 năm mà giờ chia tay, lý do là bố mẹ anh ko muốn anh lấy 1 người con gái mà có gia đình “Phức tạp”…anh nghe theo lời bố mẹ và nói mình thông cảm, mình cũng đồng ý vì mình còn sự lựa chọn nào khác đâu.
Sức khoẻ giờ mình cũng kém đi nhiều vì phải 1 thời gian dài, mình ăn uống ko điều độ, thức hôm thức đêm làm việc, chạy deadline…
Mình cũng ko dám gọi cho mẹ nói mình nghỉ việc…vì sợ mẹ sẽ lại lo nghĩ vì con trai đã vậy, con gái lại còn thất nghiệp…
Niềm an ủi lớn nhất của mình ngày hôm nay có lẽ là bé gái của chủ quán nước dưới chân toà văn phòng mình làm, thấy mình bê cái hộp:
- Chị mang hộp đi đâu đấy?
- Chị mang hộp về!
- Tại sao chị lại mang hộp về ạ?
- Chị ko làm ở đây nữa nên chị mang về thôi?
- Chị ko làm ở đây nữa ạ, chị làm ở đâu vậy ạ?
(vì mình hay cùng mọi người uống nước ở đây rồi trêu bé, bé cũng quý mình) - Chị cũng chưa biết? Sao em lại hỏi vậy?
- Vì em quý chị lắm, sau này chị nhớ qua nhà em chơi nhé! Chị ko được quên em đâu nhé!
Rồi em đưa mình 1 chiếc kẹo lạc, nói là cho mình và nhớ ko được quên bé…
1 ngày mệt mỏi, tâm sự cũng dài rồi, cảm ơn các bạn đã đọc. Nếu có thể, mình chỉ xin các bạn cho mình 1 cái ôm “Online” để mình có động lực tiếp tục, có lẽ, đây chính là khoảng thời gian khó khăn, vất vả nhất trong cuộc đời mình rồi…