Mình quen em vì trước em là thực tập sinh chỗ mình. Lúc ấy em vẫn đang có n.y nên mình ko dám động chạm hay tán tỉnh gì, chỉ làm quen thôi. Đến cách đây 2 tháng, thấy em chia tay n.y, đăng insta với FB nhiều nhiều, hỏi thì bảo em chia tay rồi nên mình mới tán.
Tán đến cách đây 1 tuần thì chính xác được khoảng 6 tuần nói chuyện nhiều hơn, đi chơi với nhau, đi xem phim…lúc mình tỏ tình em còn nói cho em thời gian suy nghĩ vì em mới chia tay n.y, em ko biết có thể mở lòng thêm lần nữa ko?
Mình đang buồn thì ngay ngày hôm sau, em nói rằng:
– Thôi, em sẽ cho bản thân thêm 1 cơ hội nữa vậy.
Và chúng mình thành 1 đôi, có nắm tay, có ôm, có thơm má chào tạm biệt nhau trước khi về đến hôm kia, em nhắn tin mình:
– Xin lỗi anh, mình chia tay anh nhé!
– Sao thế em?
– Khó nói, em nghĩ anh cũng ko chấp nhận đc đâu!
Mình lúc đấy khá mất bình tĩnh, vì em cũng là mối tình đầu của mình, mới yêu được có mấy ngày:
– Em cứ nói đi, anh chấp nhận được, mọi việc anh đều chấp nhận được thì.
– Em có bầu rồi?
– Gì? Mới nắm tay, thơm má đã có bầu.
– Ko phải của anh.
– Lại còn của ai nữa.
– Khổ, của n.y cũ chứ của ai, em lúc trước ko biết, mới kiểm tra test thì…dính rồi, em ko muốn làm phiền anh nữa.
– À…
– Thôi anh cũng phải vui lên nhé, vì dù sao chúng ta cũng từng vui vẻ, hạnh phúc bên nhau, có lẽ 2 đứa ko có duyên thôi. E ko bắt anh làm bố đứa bé là vui rồi, anh phải nghĩ như vậy.
– Ừm.
Và đấy, mối tình đầu đấy…còn gì đau hơn chữ…đã từng!