112
Nay tận mắt chứng kiến n.y mình tay trong tay với người khác ở quán cafe quen thuộc. Nơi mà anh ấy hay dẫn mình đến, mình rút điện thoại gọi:
- Alo, anh đang làm gì đấy?
- À anh đang có việc chút, có việc gì thế em?
- Em muốn nói chuyện với anh tí thôi, anh gọi facetime với em nhé.
- OK.
Xong cô gái kia ngồi sang bàn khác, n.y mình ngồi đó gọi facetime cho mình: - Anh đang chờ bạn, nó đến bây giờ?
- Bạn nào thế?
- À thằng bạn, lâu ko gặp, em về quê bao giờ lên.
- Em…
- Sao em lại ấp úng thế, sao ai làm em khóc.
- Em lên rồi.
Rồi mình quay camera trước ra, n.y mình tự nhìn thấy anh ấy trong camera, có lẽ anh ấy đã hiểu ra…mình nói: - Thôi em hiểu rồi, anh ko phải nói gì thêm nữa.
Khoảnh khắc ấy, n.y mình ko quay ra nhìn mình, cũng ko hốt hoảng, thay vào đó rất điềm tĩnh: - Anh…xin lỗi!
…Mình đi về, cùng người bạn mình, người đã giúp mình tìm ra lý do dạo gần đây, n.y mình lạnh nhạt với mình.
Ừ đấy, yêu nhau tận 10 năm, từ lúc còn học sinh, lên sinh viên, từ khi 2 bàn tay trắng đến khi anh ấy mua được nhà, mua được ô tô, tất nhiên vẫn phải vay ngân hàng 1 chút nhưng mình đã đặt trọn niềm tin vào người ấy…lần nào mình hỏi việc cưới xin thì cũng bảo là muốn trả hết nhà, xe rồi có khoản tiết kiệm để có thể đường đường chính chính rước mình về…mình cứ chờ, chờ…đến giờ đã 10 năm bên nhau vậy mà trước mắt mình khi ấy…mình ko thể tin nổi.
Trên đường về, ngồi sau xe đứa bạn, mình chỉ biết khóc, đau lòng, shock, cảm xúc lẫn lộn,…ko còn gì để diễn tả.
Có lẽ…mà ko, chắc chắn chúng mình sẽ chia tay, những gì mình chờ đợi, chịu đựng, hi sinh đến giờ là quá đủ. Lúc đứa bạn mình nói mình ko tin, còn cười bảo “Anh ấy ko phải người như vậy!” vậy mà giờ đây…
Thôi, mệt lắm rồi…mình giờ chỉ muốn 1 mình thôi…tâm sự 1 chút thôi, mong cái ôm, lời động viên từ mọi người, mình sẽ đọc hết cmt…cảm ơn các bạn.