Thời điểm tình cảm đứng đầu, con người cả đời không thể rời khỏi một chữ “tình”, gút mắc tình cảm thủy chung khó tránh khỏi. Cuốn sách “Đại Mộng Chủ” được cập nhật đến bây giờ với ba yếu tố chính là phù, mộng, tình.
Phù, hiện nay đã trở thành vũ khí công kích quan trọng của tiểu Thẩm tử; mộng, giúp hắn xuyên qua luyện cấp; mà tình, từ đầu đến cuối xen kẽ trong đó, làm cho người ta nhớ lại đáng giá.
Tình trên đời có rất nhiều loại, trước tiên nói về tình phụ tử. Nam chủ xui xẻo Thẩm Lạc từ nhỏ thân thể yếu ớt bị âm hàn xâm lấn, quanh năm ho khan, giống như Đại Ngọc yếu đuối không khỏi gió. Phụ thân Trầm Nguyên Các chưa già suy trước, mới bốn mươi tuổi tóc có chút xám xịt, xem ra vì nhi tử, gia đình này mà làm tan nát cõi lòng, vì nhi tử suy nghĩ rất nhiều biện pháp, chạy rất nhiều chân, tìm không ít thuật sĩ cho hắn xem bệnh. “Lạc Nhi, ngươi tới rồi. Tối qua ngươi nghỉ ngơi thế nào? Vào uống súp sâm đi. Ta để cho hạ nhân vừa nấu cho ngươi.” Trong đại sảnh truyền ra một thanh âm thân thiết của nam tử. Thẩm Lạc đầu óc thông minh, vì Thẩm gia mưu đồ giàu có, lại là trưởng tử, nhưng từ nhỏ thân thể suy yếu, Thẩm phụ đối với hắn đương nhiên càng thêm quan tâm. Cốt nhục tình thâm, phụ từ tử hiếu, Thẩm Lạc là kiêu ngạo của hắn, cũng là vướng bận của hắn, là trụ cột tinh thần của hắn.
Nhưng mà Nhị nương cùng Nhị đệ trong nhà hư tình giả ý có chút đùa giỡn, chẳng lẽ nói vấn đề lịch sử chỉ cần là hậu nương (mẹ kế) vĩnh viễn ngoan độc không đáng tin cậy? Gặp phải đám người hậu nương như vậy đều thay ngươi thương tâm a.
Thẩm Lạc học có thành công thăm thân trở về, Thẩm Nguyên Các rất là vui mừng, đầy mắt thương tiếc, đầy bụng mừng rỡ, bởi vì nhi tử của mình không còn là người gầy yếu kia, nhi tử hiện tại là tiên sư phi thiên độn địa, tiền đồ không thể hạn lượng. Con trai mình vẫn là ưu tú, bất kể là quá khứ hay hiện tại, Thẩm phụ đối với hắn tương đối hài lòng, chính hắn cũng giống nhau, thiên hạ nào có cha mẹ không thay con cái cao hứng a.
Bây giờ nói về tình huynh đệ. Thẩm Từ, cùng Thẩm Lạc là huynh đệ cùng cha khác mẹ, hai người rõ ràng không phải là một lòng, đối với đại ca này có sợ hãi có ngăn cách có tư tâm. Vong Ngữ, ngươi cũng thật ngoan độc, cư nhiên một câu thoại chính thức đàng hoàng cũng không cho, làm cho người ta xấu hổ không phải sao? Nhưng mà Xuân Thu quan “Tam kiếm khách” Thẩm Lạc, Bạch Tiêu Thiên, Điền Thiết Sinh lại có quan hệ mật thiết, Điền Thiết Sinh thật thà, Bạch Tiêu Thiên càng phù hợp với khẩu vị của Thẩm Lạc, “mùi hôi thối tương đầu”, tin tưởng lẫn nhau, tình huynh đệ thâm sâu, thường xuyên lẫn lộn với nhau. Sau đó Thẩm Lạc không có chỗ để được Tiểu Bạch đề cử làm khách khanh Bạch gia, đạo hạnh của hắn dần dần dài gián tiếp có công lao của Tiểu Bạch, tương lai trảm yêu trừ ma hai huynh đệ kinh ngạc phong vân song long hội rất có thể. Quên miêu tả Bạch Tiêu Thiên nhân vật này rất nhiều người hâm mộ sách rất thích, nhiều vàng, thông minh, khí quyển, vị tha, ánh nắng mặt trời, thẳng thắn, cho bạn bè hai sườn cắm dao, thực sự tốt một người.
Tình đồng môn có chút khiến người ta thổn thức. Mỉa mai, châm chọc, oán thầm Thẩm Lạc có không ít người, Đinh Nguyên, Đinh Hoa hạng người cẩu nhãn thấp (ánh mắt chó thiển cận), đặc biệt là Ngưu sư huynh nhìn sơn môn, không được một chút chỗ tốt tuyệt đối không bỏ qua, ở trong mắt bọn họ làm sao có đồng môn. “Tương chiên hà quá gấp”, Vương sư bá vì đạt được “Thuần Dương bảo điển” không từ thủ đoạn cấu kết với yêu tộc đồng môn tương tàn, hạ độc âm sư huynh đệ La chân nhân, đến lúc này là phân thủy lĩnh, Xuân Thu quan bị hủy trong chốc lát. Này! Làm cho người ta bóp cổ tay thở dài.
Nơi này nói một chút về tình thầy trò của Thẩm Lạc và La chân nhân. Nói trắng ra một chút tiền kỳ là sử dụng lẫn nhau. Để xua đuổi Âm Từ La chân nhân thu Thẩm Lạc làm đệ tử ký danh, Thẩm Lạc vì bảo vệ tính mạng, lão La vì Xuân Thu quan. Thoạt nhìn hắn rất tư lợi, nhưng mỗi lần Thẩm Lạc có việc, lão La vẫn giúp hắn. Lão La một lòng vì Xuân Thu quan là không sai, vì truyền thừa hắn thậm chí không tiếc sinh mệnh, đại sự kiện chuyển biến cái loại đại nghĩa vô tư này làm cho người ta rơi lệ mắt. Trong lòng Thẩm Lạc có sư phụ này, sư phụ này tựa như Lý Hóa Nguyên, đáng tiếc đi quá nhanh quá ngắn ngủi như gió, một hồi đại biến hóa hết thảy đều trống rỗng.
Còn tình yêu quê hương của Thẩm Lạc thì càng khiến người ta đặc biệt xúc động. Hắn thế đơn lực bạc vẫn kiên trì chống cự yêu tập, đối mặt với hiện thực máu chảy đầm đìa không hề lùi bước, cố chấp thủ trường thọ thôn. Máu chảy, nụ cười của hắn đang nở rộ, hắn là một bông hoa nở rộ trong một góc hẻo lánh. Hắn dùng sinh mệnh che chở cho phụ nữ và trẻ em già yếu ở một phương đất đai này, hắn biết nếu như không tận lực dùng sinh mệnh bảo vệ, trường thọ thôn bị yêu vật chà đạp sớm muộn gì cũng sẽ bị triệt để xóa đi. Hắn đối với trường thọ thôn là có tình cảm, phần tình yêu ẩn sâu trong đáy lòng kia bất cứ thứ gì cũng không thể chiếm đoạt, gia viên cần chính mình thủ vững nghĩa bất dung từ!
Tia lửa tình yêu của Thẩm Lạc và Nhiếp Thải Châu là có. Mới đầu nhìn thấy Tiểu Nhiếp, Thẩm Lạc có chút ngơ ngác, kinh ngạc, nước miếng chảy ra đi, ha ha. Nhiếp Thải Châu không hề hay biết, trước mặt Thẩm Lạc biểu đạt sự kháng cự của mình và tán thành vị hôn phu. Nàng không muốn gả cho đứa con ăn chơi trác táng kia của thái thú, nữ tử yếu đuối chạy trốn hôn ngàn dặm vốn đã kỳ lạ, thông qua một tinh nửa điểm giao đàm với thẩm phụ, lại có thể mơ hồ cảm giác được tính cách trác phi lúc của Thẩm gia gia cùng Thẩm Lạc, nữ tử này quá thông minh! Vừa xinh đẹp vừa thông minh vừa dám làm dám chịu, Thẩm Lạc thưởng thức trong mắt động tâm có sao. – Thẩm Lạc ở một bên nhìn, một bộ phận nào đó trong lòng giống như là bị đột nhiên va chạm một chút, khóe miệng cũng không khỏi hơi nhếch lên. Đây hoàn toàn là tình yêu! Đối mặt với việc ép hôn hai người cũng biểu đạt ý nghĩ kiên định của mình, biểu hiện của Thẩm Lạc lúc chiến long bà khiến Nhiếp Thải Châu cũng nhìn ngây người, “Nhiếp Thải Châu cũng kinh ngạc không nói nên lời, chỉ cảm thấy Thẩm Lạc trước mắt bỗng nhiên càng ngày càng cao lớn, giống như muốn từng chút từng chút chiếm đầy ánh mắt của nàng vậy.” Vong Ngữ bút thần, tuy rằng không có quá rõ ràng viết, nhưng hai người có linh tê tình đầu ý hợp. Một người là giai nhân, một người là anh hùng như thần có thể che gió chắn mưa, đang ở tuổi thanh xuân, có thể tưởng tượng được, tình cảm trong lòng không thể ức chế, tương lai bọn họ là một đôi viên mãn. Nữ chủ vong đại thư là Nhiếp Thải Châu không sai, chuyện xưa của nàng phỏng chừng cùng Nam Cung Uyển giống nhau, về sau nhất định rất ít xuất hiện, nhưng đại mỹ nữ như vậy, chúng ta vẫn sẽ rất nhớ nàng không phải sao?
Con người có máu có thịt, tình yêu luôn luôn là chủ đề của cuộc sống của con người, không thể trốn thoát, không thể kéo dài. Con người không phải là động vật cấp thấp, cảm xúc tinh tế, định mệnh đôi khi bị mắc kẹt bởi tình yêu, bị mê hoặc bởi tình yêu, vì tình yêu đóng quân, nhưng chúng ta giữ trái tim của chúng ta, xứng đáng với trời và đất, cuộc sống có ý nghĩa. Ta tin tưởng sau này Thẩm Lạc sẽ tồn tại như đại thần, tâm niệm thương sinh, ân trạch tứ phương. Trảm yêu trừ ma là trọng trách của hắn, theo sự gia nhập của đoàn đội Tây Du trong truyện, Vong Đại dùng Thần Lai Chi Bút miêu tả bọn họ như thế nào, bọn họ và Thẩm Lạc lại là một loại tình cảm gì rất đáng chờ mong!
TÌNH TRUNG NGHĨA MỘNG
Vì tiếp tục mệnh mới vào đạo,
Xuân Thu đại nghĩa gánh trên vai.
Mệnh ta do ta không do trời,
Một thân chính khí trình anh hào.
Ta theo thế gió mà nổi lên,
Vạt áo phần phật thượng vân tiêu.
Trời nếu có tình trời cũng già,
Trừ ma vệ đạo mặc tiêu dao.
(Dịch: Từ Tỉnh)