[Review] Husky và sư tôn mèo trắng của hắn

by admin

Vốn định viết một bài review thật tử tế, thật dốc cả tâm can, vì với ta thiên truyện có tầm phải xứng với review có tâm nhất, hẳn là như thế. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, xem hết fanart fanvid, lại lôi convert ra đọc thêm lần nữa những đoạn cao trào, cảm xúc vẫn còn hỗn độn.

Hai đời hai kiếp, Đạp Tiên Quân kiếp trước, Mặc tông sư kiếp này. Sở Vãn Ninh đã thân tán hồn tan. Sở Vãn Ninh còn vẹn nguyên nơi trần thế. Nhiều lắm, hỗn độn thật sự nhiều lắm. Hơn ba trăm chương, đọc hai tuần mới hết, nhiều chỗ convert xem không hiểu đành phải bỏ qua, có lẽ nhiều chỗ phục bút thâm sâu còn chưa thấu tỏ. Nhưng nhiêu đó thôi cũng đủ choáng váng cả đầu. Lúc đầu lọt hố chỉ vì ta vốn chết mê chết mệt si tình thụ. Bấy giờ thấy Sở Vãn Ninh yêu Mặc Nhiên đủ thảm, vậy là một đường đọc tiếp.

Lúc đấy ta thực không biết trước mắt sẽ chờ đợi mình cái gì.

Lúc đấy xem fanart fanvid bấn loạn quá quên cả nghiền ngẫm.

Câu chuyện này, chưa bao giờ chỉ là câu chuyện của hai người. Sở Vãn Ninh. Sở Tuân. Mặc Nhiên. Nam Cung Tứ. Nam Cung Nhứ. Tiết Mông. La Tiêm Tiêm. Hoa Bích Nam. Đoạn Y Hàn. Tiết Chính Ung. Có ai chẳng từng có quá khứ của riêng mình.

Ta thích bọn họ biết bao. Nhưng có lẽ nên để dành chút tâm tư tình cảm cho bọn họ vào một bài review riêng rẽ, để bài này ta sẽ chỉ xin phép mạn đàm về Husky, và sư tôn mèo trắng của hắn thôi.

Cho nên bài này dành cho Mặc Nhiên và Sở Vãn Ninh, cùng yêu hận hai đời của bọn họ.

Phần phía sau sẽ có SPOIL tiết lộ nội dung rất nhiều. Thỉnh cân nhắc trước khi đọc.

Husky và sư tôn mèo trắng của hắn - Đạp Tiên Quân

Làm sao nhìn không rõ, làm sao phụ mất người

Dưới tàng cây hải đường năm đó, thiếu niên tha thiết khẩn cầu: “Tiên quân tiên quân, ta nhìn người rất lâu, người sao lại chẳng để ý ta.

Một trận đòn oan giết chết sơ tình chớm nở.

Một chén hoành thánh đêm thâu, khiến ai ủy thác toàn bộ tình cảm sai người.

Sống lại một đời, Mặc Nhiên vẫn một mực hướng ánh nhìn dõi theo Sư Muội. Hắn thích Sư Muội. Hắn thề sẽ bảo hộ Sư Muội cả đời.

Sư Muội Sư Muội, đi con mẹ nó a Sư Muội!

Suốt 1/3 truyện, tức đến ná thở vì con Husky ngu muội chỉ biết đến Sư Muội của nó thôi. Thẳng đến khi sư tôn qua đời, câu đầu tiên hắn nói, thế mà lại là: “Thật tốt quá, ta không chết, huynh cũng không chết. Mọi chuyện đã qua cả rồi.”

Sư tôn tốt với hắn trăm vạn, cái hắn nhìn thấy lại chỉ có lạnh nhạt hững hờ. Sư Muội tùy tiện bố thí cho hắn chút tình thương, hắn lại coi như ân nhân hai đời mà đối đãi.

Có ngu ngốc không?

Nên nói không có hi vọng sẽ không có thất vọng ư? Mặc Nhiên vẫn là đòi hỏi sư tôn quá nhiều, người ngoài quá ít? Hay là sư tôn lấy mạng mình đổi mạng hắn, Đỉnh Tử Sinh máu đổ ba nghìn bậc thang, huyết tinh còn ngại chưa nhiều?

Hơn 100 chương truyện, ta đau thay Sở Vãn Ninh. Ta đau thay quân năm lần bảy lượt bổ cứu, cũng chẳng bằng người mỹ mạo ôn nhu. Quân kiên cường, thế ngoại sẽ coi như quân không biết mệt, càng chẳng biết đau. Quân tốt với hắn, hắn mặc nhiên tiếp nhận. Rồi một ngày quân đã sức tàn lực kiệt, dầu hết đèn tắt, hắn vẫn sẽ sống sờ sờ, vui – vẻ – nói – cười.

Bất quá chỉ là chết đi một cái sư tôn!

Sư tôn chỉ là sư tôn. Tính là cái gì!

Liền, một chút tình đều không có.

Hắn đã chẳng còn là Đạp Tiên Đế Quân. Mảnh hồn linh chứa đựng những tháng năm khinh cuồng, yêu cũng tốt, hận cũng được, dây dưa si niệm mười năm…

Đều đã ở lại hồng trần bên kia.

Lê hoa bạch một chén lại một chén, năm nay quân không về.

Mặc Nhiên Sở Vãn Ninh

Duyên sâu gặp quân. Duyên cạn. Lầm quân.

Một chén cháo nóng ngày tuyết rơi cứu hài tử thoi thóp trở về từ địa ngục, một tờ áo choàng của ân công che chở hắn từ Vô Bi Tự tới Tương Đàm.

Mặc Nhiên gặp Sở Vãn Ninh một lần, địa vị của hắn lại tốt hơn một phần. Từ đứa trẻ lang thang đầu đường xó chợ, từ tiểu lâu la chốn ngõ liễu tường hoa, thành Nhị thiếu chủ đỉnh Tử Sinh. Từ đệ tử đỉnh Tử Sinh, thành Đạp Tiên Quân nắm quyền sinh sát cả Tu chân giới.

Mà Sở Vãn Ninh gặp Mặc Nhiên một lần, vận mệnh lại có gì? Từ thiếu niên kiệt ngạo thiên tư hơn người, gặp phải cú sốc đầu đời, linh hạch đều nát. Thành Sở tông sư, Ngọc Hành trưởng lão, rồi bị hắn giam giữ tám năm, bức ép bên người?

Hắn phụ hết ơn sâu. Hắn điên cuồng không nói tiếng người. Hắn có gì đáng giá để Sở Vãn Ninh chôn giấu tình cảm nhiều năm như thế?

Ba tội nghiệt hắn từng giày vò Sở Vãn Ninh đời trước, thứ nhất khi sư diệt tổ – hạ sát chiêu, thứ hai khinh nhục – cưỡng bách cùng hoan hảo.

Điều thứ ba? Ép cưới. Đoạt thân phận của y, giam cầm y cả một đời, cùng trời cuối đất, vĩnh viễn không thoát khỏi ràng buộc là người của hắn.

Nhiên Vãn Husky và sư tôn mèo trắng của hắn

“…… Nếu…… Ngươi sớm một chút biết được, người cho ngươi chén cháo nóng ngoài Vô Bi Tự năm xưa là ta.” Sở Vãn Ninh thanh âm đã cực kỳ mỏi mệt, “…… Vu Sơn điện những năm đó, ngươi có thể buông tha ta được hay không?”

Này tiên phong đạo cốt nhất thế tiên tôn, những năm kia Vu Sơn khuất nhục trăm bề, là vết nhơ một kiếp, đau đớn cả đời.

Thế nhưng… Sao lời cuối cùng quân để lại, chỉ còn tám chữ:

“Là ta bạc ngươi. Tử sinh không oán.”

Sư tôn. Người làm từ gỗ sao? Chân tâm đều vứt cho chó gặm, có thể nào không đau. Có thể nào  xé cả linh hồn, đi cứu kẻ hai tay đã vương đầy tội nghiệt cùng máu tanh? Có thể nào vơ hết lỗi lầm về mình, để cầu hắn, buông tha cho chính hắn?

Là ta bạc ngươi. Tử sinh không oán.
Là ta bạc ngươi. Tử sinh không oán.

Chuyện cũ của chó con, sư tôn nào biết

Một chiếc khăn tay hải đường vụng về cất giữ bao năm, người đã từng tâm động. Cũng đã từng thất vọng tràn trề, buông lời cay nghiệt “Phẩm tính kém, chất khó mài.” Cũng từng chết lặng hàng đêm trong điện Vu Sơn, thảy không còn ảo tưởng xa vời gì nữa.

Thảy không còn trông chờ gì nữa.

Thế nhưng…

“Thấy tin như ngộ, triển tin thư nhan.”

Một Mặc Nhiên đã từng hồn nhiên, đã từng tốt đẹp, đã từng ngây thơ, đã từng chân thành, cuối cùng, chỉ một người còn nhớ.

Ngay cả khi chính hắn cũng đã quên mất bản tâm, đóa hoa ác nghiệt nở rộ trong lòng, nhân gian tận thế.

“Sư tôn. Con sắp khiến cho người thất vọng rồi.”

“Nếu như có ngày đó, xin người, hãy giết con đi.”

Hắn bị ném lại bóng tối, tay run rẩy từng chút từng chút đánh lửa, từng chút từng chút, nhưng chẳng có gì, nhưng lại chẳng có gì. 

Từ nay nhân gian không còn Mặc Vi Vũ, chỉ còn Đạp Tiên Quân.

Nhiên Vãn Husky và sư tôn mèo trắng của hắn

Nơi nào có sư tôn, liền có lửa.
Nơi nào có Sở Vãn Ninh, liền có quang minh.
Y đứng trước giá nến, hàng mi dài khẽ rủ, mi mục nhẹ nâng, lẳng lặng nhìn Mặc Nhiên, sau đó yên lặng cười, tươi cười rất nhạt cũng rất nhẹ.
Y nói: “Ngủ đi Mặc Nhiên, ngươi xem, đèn sáng rồi. Ngươi không phải sợ.”

Đến khi Sở Vãn Ninh biết tất cả, sự đã chẳng thể vãn hồi. Địa ngục quá lạnh, nhân gian chẳng có công bằng, vậy, sư tôn tới tuẫn ngươi.

Trái tim Mặc Nhiên như bị thứ gì hung hăng đâm xuống, hắn cảm thấy đầu đau muốn vỡ ra, hắn cảm thấy những lời này rất quen thuộc, tựa hồ từng nghe thấy.
Nhưng hắn không nghĩ nổi.
Sở Vãn Ninh phất tay áo, ngồi xuống bên mép giường. Đêm dày mưa lạnh, nhưng trong phòng ấm áp vô ngần. Không thấy đêm đen.
Sở Vãn Ninh nói: “Ta bồi ngươi.”
Hắn nghe được câu này, trái tim lại đau nhức không thôi, cơ hồ vặn xoắn thành một nắm.
“Sư tôn, người đừng đi.” Hắn níu lấy tay áo rộng của Sở Vãn Ninh đang buông xuống.
“Được.”
“Người đi rồi, trời lại tối đen.”

<Chương 123: Sư tôn trở về trong giấc mộng, chiếu rọi diện mạo hồi ức của ta>

Husky và sư tôn mèo trắng của hắn - Mặc Nhiên 03

Nhân gian rất đẹp. Vãn Ninh, ta không cần ngươi tuẫn ta.

Ba trăm chương như đèn kéo quân. Con Husky ta từng chửi rủa đến khô cả họng vì ngu, giờ lại khiến ta khóc cạn nước mắt vì sự ngu ngốc đó. Người từng khiến ta thương cảm mông lung, giờ lại chẳng biết phải nói gì. Người ta từng lo sợ bất an, hóa ra là anh hùng cái thế. Người từng khiến ta kính trọng, giờ mới biết hai chữ kính trọng thôi cũng chẳng đủ dùng.

Giờ thì ta đã hiểu, tại sao Husky và sư tôn mèo trắng mới hoàn năm ngoái, mà đã tràn ngập fanart, kịch truyền thanh, fanmade khắp nơi. Một cốt truyện đồ sộ cả về nội dung lẫn tình cảm, nhân vật từ chính đến phụ không có lấy một chi tiết thừa, vậy mấy người nói xem, có xứng đáng được nhân khí cao đến thế?

Tu chân không phải là thể loại mới. Sư đồ niên hạ càng có nhiều kinh điển trước đây. Nhưng trước khi đọc Husky và sư tôn mèo trắng, ta cũng không ngờ motip này còn có thể tuyệt vời đến thế.

Có thể cảm nhận khác nhau còn tùy thuộc vào sở thích của mỗi người. Chẳng hạn song khiết đảng sẽ không chấp nhận được quá khứ thác loạn điên cuồng của Đạp Tiên Quân. Chẳng hạn sủng thụ team sẽ không đủ kiên nhẫn vượt qua giai đoạn ngu ngục của chó điên 0.5 với chó ngu 1.0 suốt 100 chương, để hiểu tại sao hắn lại thành như thế.

Nhưng tin ta.

Tác giả chắc tay. Bả biết mình đang viết gì. Nắm giữ tiết tấu và thiết lập nhân vật cực kì tốt. Bả không xây dựng một chuyện tình. Bả xây dựng một thế giới. Cho nên ta mới nói, ba trăm chương không có lấy một chi tiết thừa. Ngồi im, đội mũ bảo hiểm và đợi bả thoát cua khét lẹt nhé, nhắc nhẹ vậy thôi!

Có chăng, tác giả chỉ thiếu chúng ta mấy cái phiên ngoại phát đường gì đâu. Suốt chính văn toàn ăn đường trộn thủy tinh khiến tim rỉ máu, thịt vụn khắp nơi cũng không xoa dịu được tổn thương!!! Ta còn muốn thấy Đạp Tiên Quân nhiều nhiều nữa, thấy nụ cười dịu dàng của sư tôn, thấy Nam Cung Nhứ quay về, La Phong Hoa sống lại. Ta còn muốn nhìn Diệp Vong Tích đội mũ phượng tân nương, mười dặm hồng trang, 72 tòa thành Nho Phong Môn nguy nga như thuở trước. Ta còn muốn thấy Sở Tuân chờ được người y thương, Lâm An đợi quân về.

Một năm lại một năm.

Cố nhân dưới trăng, hoa đèn chiếu dung mạo ánh hồng. Một sớm phượng kêu đánh thức xuân, vạn dặm non sông an ổn.

Husky và sư tôn mèo trắng của hắn - Mặc Nhiên 12

You may also like

Leave a Comment