Chỉ một bóng ảnh, đợi chờ bao năm (*)
Mình biết đến Nỗi nhớ anh hóa một tòa thành từ rất lâu trước kia, từ cái thời bộ truyện vẫn còn để tên gốc là tên Hán Việt, vô tình hữu ý thế nào cứ vậy in sâu vào tâm trí dẫu chưa từng lật qua một chữ. Tư niệm thành thành. Rõ ràng không hiểu, lại chẳng thể quên. Thế rồi đến hôm nay mới có cơ hội cắt nghĩa từng chữ một. Hóa ra Tư niệm thành thành nghĩa là như thế. Missing becomes a city. Là Nỗi nhớ nhung hóa cả tòa thành.
Tên truyện: Nỗi nhớ anh hóa một tòa thành
Tên cũ: Tư niệm thành thành
Tác giả: Quân Tử Dĩ Trạch
Thể loại: Hiện đại, đô thị tình duyên
mối tình đầu, thanh mai trúc mã, ngược luyến tình thâm, gương vỡ lại lành, vòng giải trí
Kiến trúc sư x Ảnh hậu, HE
Phải rồi. Cả thiên truyện như một nỗi nhớ nhung cũ kỹ ủ thật lâu, như hơi lạnh phả ra vào một ngày sương mù lãng đãng. Nỗi nhớ nhung không hợp thời và cũng chẳng hợp cảnh chút nào. Giới giải trí là một thùng thuốc nhuộm khổng lồ, nhiều năm trôi qua, một thân ngây ngốc cũng đã được nhuộm thành đệ nhất nữ vương. Nhưng mấy ai hay… Ngần ấy năm lăn lộn trong giới, ngần ấy năm đứng trên tột đỉnh vinh quang, ngần ấy năm là Nhất tỷ của Giải Trí Hoàng Thiên đại danh đỉnh đỉnh, vẫn chỉ là ngần ấy năm cô dùng để tưởng niệm một người.
Một tình yêu đã chết.
Thân Nhã Lỵ vốn chẳng liên quan gì giới giải trí. Nhiều năm về trước, cô cũng chỉ là một thiếu nữ mười sáu tuổi ngây ngô, mang một trái tim ngây ngô đi dốc sức yêu người. Ở trường học cô là lớp trưởng, về nhà là công chúa của mẹ cha, cô còn có một mối tình đầu yêu thương mình hết mực. Cố Hi Thành chiều hư cô, cho nên cô chỉ biết làm nũng, biết chơi xấu, biết bắt nạt anh thôi. Một mai bầu trời sụp xuống, đánh tan tác những vọng tưởng ngốc nghếch mà chân thành, cô lại bất lực đến thế, bé mọn đến thế. Những ước nguyện bên nhau dài lâu bỗng chốc hóa tan như bọt biển, mà cô thì chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn.
Bỏ lại chiếc nhẫn lấy từ lon Fanta, bỏ lại những nụ hôn đầu ngây dại, Thân Nhã Lỵ bước vào giới giải trí. Cô chấp nhận điều kiện thiếu gia Bạch Phong Kiệt đưa ra, chia tay với Cố Hi Thành, bước đi quyết tuyệt chẳng hề quay đầu nhìn lại. Cô từng ngây thơ ảo tưởng rằng, chỉ cần mình chăm chỉ làm việc, sẽ sớm có thể trả lại khoản tiền Bạch Phong Kiệt cho vay, sẽ có thể tìm đến Hi Thành nói ra sự thật, sự thật rằng cô chưa từng phản bội, đời này kiếp này cô sẽ chỉ yêu anh. Và hai người sẽ lại quay về bên nhau lần nữa…
Nhưng số mệnh đã trật đường ray. Cô mất anh một lần, thế rồi mất anh mãi mãi.
Suốt những năm về sau, Thân Nhã Lỵ chỉ còn có thể gặp lại bóng lưng anh trong giấc mơ không thực, gửi những tấm bưu thiếp sớm không còn người nhận, đi đến những nơi anh từng đi qua, nhưng anh vĩnh viễn chẳng trở về.
Cuộc đời anh đã dừng lại ở độ tuổi đẹp nhất.
Có trời mới biết cô cũng khát khao nhìn thấy dáng vẻ sau này của anh biết bao, ắt hẳn bờ vai sẽ rộng hơn, bớt đi vài phần bồng bột, thêm vài phần trầm ổn và chín chắn. Nhưng Hi Thành mất rồi. Tan xương nát thịt trong một tai nạn máy bay thảm khốc, là chính tay cô, nhận lại di thể của anh, mang anh đi chôn cất. Anh chết mà không hề biết cô vẫn còn yêu anh. Anh chết, khi tất cả ước mơ của hai người hãy còn dang dở…
Thân Nhã Lỵ một mình sống tiếp. Nhiều năm qua đi, người tốt sẽ lên thiên đàng. Người không tốt phải ở lại chịu muôn vàn báo ứng.
Và báo ứng của cô đã bắt đầu, từ khi cô gặp được vị kiến trúc sư có dáng vẻ giống Cố Hi Thành như đúc.
Anh là Dante. Anh lớn lên ở Tây Ban Nha, chịu giáo dục phương Tây, sau này trở thành kiến trúc sư của tập đoàn kiến trúc hàng đầu thế giới. Anh hào hoa, thân sĩ, đối lập một trời một vực với thiếu niên Cố Hi Thành vừa trẻ con vừa có những thời khắc nhút nhát không tỏ ra lời. Thế nhưng nếu như Hi Thành còn sống, nếu như anh có thể bước đi tới dáng vẻ trưởng thành, thì ắt hẳn bờ vai anh cũng sẽ rộng thế này…
Chỉ bởi vì gương mặt ấy, dáng hình ấy, mà Thân Nhã Lỵ không thể khống chế nổi bản thân, rơi vào vòng xoáy với Dante như chẳng biết vực sâu, như chẳng hề e dè nguy hiểm. Lăn lộn trong vòng giải trí bao năm, bản lĩnh của Nhất tỷ Hoàng Thiên, của Ảnh hậu đại danh đỉnh đỉnh, đều chẳng là gì trước người cô yêu nhất.
Trong những tháng năm không có anh bên cạnh, mặc cho Bạch Phong Kiệt ra sức theo đuổi, Lý Triển Tùng dốc cả tâm can, rồi những người cô từng thử qua lại… đều không có kết quả. Làm sao có thể yêu người khác, ở bên người khác, khi trong tim vẫn cứ đau đáu mãi hình bóng của mối tình đầu?
Nhưng mười năm tư niệm của cô, hóa ra cũng là mười năm si niệm của Dante.
Anh âm thầm làm tất cả để bảo vệ cô, mà chẳng hề lộ diện. Anh xem từng bộ phim cô đóng, từng đoạn quảng cáo cô tham gia. Con chó Crisp ở một đất nước xa xôi, lại có thể nhận ra cô ngay lần đầu gặp mặt, là bởi anh ngày ngày cho nó xem ảnh Thiên hậu Thân Nhã Lỵ…
Nhưng anh lại tổn thương cô đến thế! Giáp mặt, anh chẳng giải thích lấy một câu. Anh lại dám chạy đi kết hôn cùng người khác, dám bảo cô quên anh đi, dám trở về Tây Ban Nha xa xôi bỏ lại cô trong những ngày dài đằng đẵng.
Dante – hay Cố Hi Thành, sao anh lại ngốc nghếch đến thế!
Đời người có bao nhiêu cái mười năm để tiếp tục bỏ lỡ đây? Nếu Thân Nhã Lỵ không bỏ hết tất cả mà quyến rũ anh bất chấp, không có ngày mưa mười năm trước, không có đêm say mười năm sau, nếu cô ấy không chủ động, vậy phải chăng anh cứ định giấu hết tất cả vào trong lòng, nhìn cô ấy đến bên người khác?
Tình yêu của Hi Thành bao dung mà vô lực giãi bày.
Tình yêu của Dante lại càng là quyến luyến chẳng ai hay.
Rõ ràng yêu cô đến thế, lại hết lần này đến lần khác khiến cho cô sa vào sương mù. Khiến cô không thể nhìn thấu anh là ai, anh tiếp cận với mục đích gì, tình cảm anh dành cho cô nên dùng thứ gì để gọi tên. Những khúc mắc trong quá khứ chồng chất với rối ren trong hiện tại, khiến cho họ như lạc vào mê trận. Đi từ tòa thành thứ nhất đến tòa thành thứ hai mươi bảy, họ tìm thấy nhau, đánh mất nhau, rồi lại nắm tay nhau lần nữa.
“However, we have finally ended up being together, since we noticed that we still love each other.”
Nhưng dẫu vậy, đến cuối cùng chúng ta cũng thuộc về nhau, bởi chúng ta đã nhận ra rằng, chúng ta vẫn còn yêu nhau nhiều lắm.
Cuối cùng cũng khép lại cả bộ truyện sau hai ngày đọc liền tù tì không dứt ra được. Nói sao nhỉ, là một cảm giác vừa thỏa mãn lại vừa không thỏa mãn. Thỏa mãn vì cuối cùng những gút mắt đều đã được giải quyết, để đi đến một cái kết không thể hợp lý hơn. Lại không thỏa mãn, có lẽ vì vẫn còn quá nhiều không gian để suy ngẫm, cho dù viết một trăm cái review chắc cũng không thể nào diễn tả hết được.
Khách quan mà nói, văn phong cũng như tiết tấu của Nỗi nhớ anh hóa một tòa thành đều thuộc ngôn tình thời trước, có lẽ đọc hết quyển một cũng đủ để đoán được sơ sơ Dante chính là Hi Thành rồi. Mà chẳng cần, trong lời tựa tác giả đã hint hai chi tiết về nam chính: đã chết, và nghề nghiệp là kiến trúc sư. Thế thì còn ai ngoài Cố Hi Thành đâu, cũng chẳng tính là spoil nhỉ :)))
Đấy, rõ ràng twist không có gì ghê gớm, cú twist ghê gớm nhất thì Quân Tử Dĩ Trạch tự khui từ đầu rồi. Thế mà một đứa khó tính như S lại bỏ qua cái thói vừa đọc vừa soi, cứ thế bị cuốn vào mạch truyện từ lúc nào chẳng biết. Tổng thể rõ ràng là ngược, ngược nam chính, ngược nữ chính, cả đôi chả chừa ai. Thế nhưng lại không bi, không lụy, không thảm thiết xót xa đến mức phải khóc rống lên. Chỉ thi thoảng bị vài chi tiết làm cho nhói lên một cái. Có lẽ những sự khổ đau và ngược luyến đều được sự dịu dàng của Hi Thành và dũng cảm của Nhã Lỵ dần hòa tan, cho nên đã vơi không ít sầu.
Có những cuốn sách viết ra chẳng phải để kể một chuyện tình, mà là tả một chuyện tình. Thì Tư niệm thành thành là kiểu thứ hai. Vậy nên, bộ truyện này nhất định phải được đọc vào một ngày nhàn rỗi, có đủ khoan thai để thả lòng. Chứ còn nếu đang suốt ruột đọc những tình tiết dồn dập và những cú twist cua bể đầu, thì nên cất lại, chờ một dịp khác nhen :))
Đã lâu rồi S không đọc một bộ truyện dài đến thế. Gần đây toàn đọc sảng văn, đọc tới đâu thoải mái tới đó, nên mới đầu đọc Tư niệm thành thành còn hơi bị khớp. À quên, tên xuất bản là Nỗi nhớ anh hóa một tòa thành, nhưng S quen gọi là Tư niệm thành thành mất rồi. Cũng tại bộ này nổi đình nổi đám trên mạng từ lâu lẩu lầu lâu trước khi xuất bản kia, mà cơ duyên thế nào S vẫn chưa đọc, cho đến khi cầm được cuốn sách trên tay, hai tập, vừa dày vừa nặng, bìa là sao trời và khung cửa máy bay, từ đấy liền đọc một mạch không dứt nổi.
Sau một thời gian rất dài không đọc ngôn kiểu cổ cổ deep deep thế này, thì tự dưng lại phải lòng thứ văn chương lãng đãng này mới chết chứ :v Chắc phải cày lại mấy bộ như Bên nhau trọn đời, Huyền của Ôn Noãn với Nơi nào đông ấm quá. Sẵn tiện, bạn có ưa thích thể loại gương vỡ lại lành không, hay vỡ rồi thì cho vỡ luôn :))) Nếu có thì đề cử cho S mấy bộ gương vỡ lại lành trong comment nhé! (vì một bộ Tư niệm thành thành này mà cồn cào gan ruột với motif gương vỡ lại lành).
(*) Tựa bài review lấy từ tiêu đề phiên ngoại.
Review một chút về bản giấy (sách xuất bản): Bìa đẹp, tối giản mà sang. Chất lượng dịch rất ổn. Tặng kèm bookmark hình máy bay ngồ ngộ rất hợp với sở thích sưu tầm bookmark của S. Chỉ trừ điểm bìa mềm, sách cũng dày nên S thích bìa cứng hơn. Biết là bìa mềm thì giá cũng mềm hơn, nhưng thực sự thì một cuốn sách hay bỏ thêm xíu mà được bìa cứng thì vẫn ưng hơn mà nhỉ :3
Mua sách xuất bản ở đây: https://saigonbooks.vn/r/nOQ
Bạn thấy truyện nào hay nhất