BÁNH TART HOA HỒNG
Tác giả: Tê Kiến
Thể loại: Hiện đại, quân nhân giải ngũ độc miệng x tiểu hồ ly mềm mỏng giảo hoạt, oan gia, nữ truy, #SẠCH, có #SỦNG có #NGƯỢC, song phương thầm mến, chậm nhiệt, hài hước, thâm tình, sâu sắc cảm động, HE
Độ dài: 87 chương + 2 PN
Tình trạng: Hoàn cv – đang edit (40/89c cập nhật chương cuối từ ngày 18/5/2020)
Văn án:
Một ngày mưa dầm, Trần Vọng nhận được một tin nhắn, trong câu từ văn vẻ lại phảng phất nỗi ưu thương.
Nội dung tin nhắn rất đơn giản, chỉ là một lời tự tình được truyền nhau cả trăm ngàn lần chưa chán.
【Nếu anh vẫn bình an, thì ngày ấy trời quang.】
Trần Vọng nhìn tên người gửi, lại quay đầu nhìn cơn mưa tầm tã bên ngoài ô cửa sổ.
Ba mươi giây sau, tin nhắn thứ hai đúng hạn mà tới ——
【Bữa nay mưa xối xả như vậy, chắc anh đã ngoẻo rồi.】
Trần Vọng: “…”
***
Mạnh Anh Ninh lớn lên trong Đại viện, ngoài ba mẹ yêu thương còn có anh em bạn bè chăm sóc bảo vệ, nên cô nhóc lá gan nhỏ lại càng hay khóc nhè, làm nũng, mềm mại yếu đuối làm người ta thật muốn yêu thương.
Cho đến ngày “Đại ma vương Piccolo” Trần Vọng lạnh lùng đáng sợ xuất hiện, lần gặp đầu tiên đã làm cô bé Mạnh Anh Ninh phải khóc. Từ đó về sau mọi chuyện cứ diễn ra theo ấn tượng ban đầu, cô bé nhút nhát cho rằng anh trai dữ dằn vì ghét mình, đại ca hung dữ thì nghĩ cô bé sợ mình lắm. Cô chỉ thân thiết với cậu bạn Lục Chi Hoàn, dựa dẫm vào anh trai Lục Chi Châu, còn luôn tránh né anh.
Thật ra Mạnh Anh Ninh bề ngoài mềm mại nhưng bên trong không hề yếu đuối. Cô bị hút về phía người con trai như hai cực nam châm trái dấu ấy. Dù lần nào cũng tức đến bật khóc hay nói những lời ghét bỏ, nhưng rung động trong lòng như bông hoa hồng rơi trên nền tuyết trắng, có chút xót xa cô độc, nhưng đẹp đến chẳng thể rời mắt đi.
Yêu thầm là đau khổ, hẳn rồi. Trần Vọng lạnh nhạt ăn nói khó nghe, cô bé nhỏ tuổi chỉ biết ý trên mặt chữ. Anh hẳn là thích những cô gái lớn xinh đẹp với mái tóc xoăn dài chín chắn, trái ngược với đứa nhóc là cô.
Mạnh Anh Ninh đã từng thử, cô bé lén lấy máy uốn tóc của mẹ để cuộn tóc xoăn gợn sóng. Nhưng sự chín chẳn trưởng thành chắc chắn sẽ không đến với trẻ con. Vết bỏng trên tay khi vụng về uốn tóc ấy là đau, rất đau, đau đến mãi về sau.
Trần Vọng là điển hình của thiếu niên kiệt ngạo ngoài lạnh trong nóng. Anh thương cô bé con ấy lắm chứ, kẻ bắt nạt cô là anh xử lý, người tỏ tình với cô là anh đuổi đi; chú mèo hoang cô nhặt anh đón về nuôi, trò chơi điện tử của cô bị mất thì anh đi khắp các tiệm tìm mua lại. Nhưng mà đồ nhóc con ngốc nghếch nào có biết, đối với anh không ương bướng thì là quay lưng bỏ chạy, lại chỉ ngoan ngoãn dịu dàng với anh trai Chi Châu thôi.
Cô nhóc mười bốn tuổi, thật không tiện để nói gì mà chuyện tình cảm, anh còn cho rằng cô thầm thích người khác nữa. Có điều cậu thiếu niên Trần Vọng mười tám tuổi không hề thiếu tự tin.
“Bất kể bây giờ cô ấy thích anh bao nhiêu, đợi cô ấy lớn lên, ông đây quay về, cô ấy chỉ có thể thích ông đây.”
Trần Vọng lên đường nhập ngũ, không biết rằng anh đã bỏ lại một trái tim nhỏ bơ vơ. Không biết rằng, một lần anh đi là mười năm, để khi trở lại, hình như anh đã không còn là Trần Vọng ngày xưa.
Anh vẫn lạnh lùng trầm lặng, vẫn kiệm lời mà luôn làm Mạnh Anh Ninh sợ muốn khóc, nhưng vẻ thờ ơ toát ra rõ rệt, đôi mắt không còn ngập tràn tự tin, tựa như cánh diều đã dứt dây chỉ còn lặng lẽ trôi trong vô định.
Cậu thiếu niên nào hẳn cũng đã từng mang trong mình một hoài bão to lớn, giữ trong tim một cỗ nhiệt huyết chân thành. Chỉ là, chiến trường không bao giờ đẹp như trong tiểu thuyết, người mà ta phải xuống tay không chắc đã chỉ có kẻ thù. Mười năm để Trần Vọng trưởng thành, nhưng cũng đã dần xóa mờ đi ngọn lửa của cậu thiếu niên ngày xưa.
Trái tim nhói lên mách bảo, lý trí dần giương cờ trắng chịu thua, Mạnh Anh Ninh không thể dừng lại bước chân cứ tiến về phía người con trai ấy. Anh cứng rắn, cô cũng mạnh mẽ kém gì. Anh chỉ muốn ẩn mình trong bóng tối cô độc, thì cô sẽ xua tan đi bóng đen nặng nề, làm ngọn đèn dẫn lối cho anh.
“Anh phụ trách tiến về phía trước.”
“Em làm ánh sáng cho anh.”
Mạnh Anh Ninh kiên quyết tiếp cận anh, rồi mạnh dạn nói lên tình cảm của mình. Nhưng đáp lại cô lại là những câu từ chối đến vô tình.
Vết bỏng ở tay lại nhói lên nữa rồi. Mà người ta đều nói, tay liền đến tim.
Trần Vọng không muốn và cũng không thể đáp lại tình cảm của Mạnh Anh Ninh.
Bóng tối và nguy hiểm bao bọc, anh không thể liên lụy cô, cũng không muốn kéo cô cùng rơi vào sự tuyệt vọng này. Chỉ là anh không biết, Mạnh Anh Ninh không mềm yếu như vẻ bề ngoài, cũng không phải mới chỉ thích anh gần đây. Bí mật của anh lớn như vậy, mà bí mật của cô, cũng đã được cất giấu từ rất lâu rất lâu.
Phải cùng trải qua nguy hiểm, sống chết cận kề, rồi những ngày tháng trúc trắc ở bên nhau, Trần Vọng mới hiểu được đến tận
cùng tâm tình của cô của bé con vụng về uốn tóc ấy. Tình yêu tưởng chừng đã đánh mất, tương lai vốn nghĩ sẽ không cần, ánh sáng vốn dĩ không còn nữa, tất cả bỗng chốc lại ngập tràn trong cuộc đời anh.
Trần Vọng của mười tám tuổi mang theo kiêu hãnh cũng vinh quang kia đã trở lại, mà lần này, tình cảm mãnh liệt đến thâm trầm của anh không còn bị che giấu, tựa như đóa hoa cuối cùng cũng có thể nở bung dưới ánh mặt trời.
Có những điều nhỏ bé về Mạnh Anh Ninh chỉ có anh thật sự để tâm, như cô thích ăn bánh táo nhất, hay cô bị dị ứng phấn hoa. Nhưng khi được cầu hôn cô gái nào cũng phải có hoa chứ nhỉ. Vậy nên mấy chục chiếc bánh táo hình hoa hồng từng hàng từng hàng nở rộ trong căn nhà nhỏ, ngọt ngào là dành cho cô, mà bông hoa đẹp nhất, là dành cho anh.
***
Phải nói rằng mình rất thích Tê Kiến. Những câu chuyện có bi nhưng không lụy, nghe có vẻ buồn nhưng không hề ngược, do lời văn và cách dẫn truyện của tác giả quá đỗi khéo léo, luôn khiến mình bất giác mỉm cười, hay rung động trước những ý nghĩa giản đơn.
Trần Vọng là quân nhân, nhưng chiến trường không được tô vẽ hào hùng đẹp đẽ, mà là những mảng xám, những băn khoăn, những day dứt còn kéo dài mãi về sau.
“Trần Vọng nhỏ tuổi của khi đó không hiểu, cậu cảm thấy nếu có thể là Mỹ Hầu Vương đương đầu với trời cao, thì ai mà thèm ở mãi dưới mặt đất.
Anh hùng vĩ đại xưa nay đều là danh tiếng vang dội, nghe tên thôi quân địch đã sợ vỡ mật, chứ tên tuổi nhỏ nhoi chẳng ai biết thì gọi gì là anh hùng.
Rồi đến rất nhiều năm về sau, thiếu niên trẻ tuổi trở thành thanh niên, rồi thành một người đàn ông.
Những người đó, ăn mặc giống nhau, nhìn chẳng thấy khác biệt, ngã xuống một cái liền có lớp người phía sau dẫm lên mà tiến tiếp, không biết mặt không biết tên như vậy thì có anh dũng không?
Anh dũng.
Bọn họ cũng đều xứng đáng được kiêu ngạo cả đời.
Nhỏ bé vô danh, cũng là anh hùng.” (*)
Mạnh Anh Ninh bên ngoài mềm mại bên trong lại mạnh mẽ vô cùng. Là cô kéo Trần Vọng ra khỏi những bóng ma của quá khứ, là cô vẫn luôn kiên cường với tình cảm này hơn mười năm, qua bao đau xót hay bị chối từ cũng chưa bao giờ buông bỏ.
“Mười năm trôi qua, hình như em vẫn rất còn thích anh.
Tuy rằng anh không thích em, nhưng cũng không sao cả.
Em thích anh là đủ rồi.
Dù sao cũng đã thích anh lâu như vậy.” (*)
***
“Bánh Tart Hoa Hồng” là một bộ truyện đáng yêu và cuốn hút, đan xen giữa hài hước từ những lời thoại mặn hơn muối của nam nữ chính, cùng với sự day dứt cảm động trước tâm tình sâu đậm của hai người.
Nếu đã từng yêu thích “Tôi Mộng Giữa Ban Ngày” của Tê Kiến, thì bạn không nên bỏ qua tác phẩm này đâu ạ. Hãy thử đọc để cảm nhận, và cũng để chứng kiến màn cameo dễ thương của Thẩm Quyện trong phần lời tác giả nữa nhé ^^
Link đọc truyện https://truyen5z.net/tart-hoa-hong