Review Truyện Chiếc Còi Trắng

by admin

CHIẾC CÒI TRẮNG

Tác giả: Liêm Thập Lý
Thể loại: Hiện đại, thực tế, nam chính là công nhân đường sắt – nữ chính là giáo viên, nam lưu manh, nữ mềm mại nhưng nội tâm kiên cường, trong sủng có ngược, HE
Độ dài: 77 chương + 2 NT
Tình trạng: Hoàn edit.
“Anh Nghiệp Khôn, chúng ta làm ám hiệu đi, nếu như em muốn gặp anh, em sẽ dùng cái này làm ám hiệu, anh nghe thấy thì chạy ra, thế nào?”
Ba đồng xu, hai chiếc còi trắng, thứ đồ chơi tuổi thơ không đáng tiền ấy lại trở thành bảo bối trân quý nhất trong cuộc đời cô.
Lý Mạn nhớ lại cậu bé con năm đó, tuy gầy gò nhưng có đôi mắt thật sáng ngời, quyến rũ.
Chàng thiếu niên ấy giờ đây đã trở thành người đàn ông cùng cô đi hết quãng đời này.
“Chiếc còi trắng, em rất yêu anh!” (*)

Đối với Lý Mạn, anh là bầu trời tuổi thơ, là những rung động đầu đời, là mối tình đơn phương cô chôn giấu suốt bao nhiêu năm.
Đối với Bùi Nghiệp Khôn, cô là cô bé hàng xóm nhìn mềm mại nhưng quật cường, là một bông hồng có gai, cũng là ranh giới cuối cùng mà anh không thể chạm đến.
Họ biết rõ về nhau, cũng dành cho nhau những tình cảm trên cả tình anh em thân thiết.
Chỉ là dù có tình, nhưng họ lại chẳng dám bày tỏ lòng mình với nhau.

Lúc còn thơ bé, Lý Mạn như cô em gái nhỏ lẽo đẽo theo sau anh Nghiệp Khôn. 
Tình cảm như một hạt giống, từ từ bén rễ rồi lặng lẽ lớn dần theo thời gian. Chẳng biết từ khi nào, anh hàng xóm gầy gò trong mắt cô lại hóa thành “soái ca” với vẻ bề ngoài thu hút ong bướm, cũng khiến trái tim cô thiếu nữ rung lên từng hồi. 
Tiếc thay, thứ tình cảm đẹp đẽ kia lại chẳng thể cùng anh bày tỏ. Khi con tim biết rung động, cô chỉ ước mình có thể nhanh chóng lớn lên. Đến khi thực sự tới tuổi yêu đương, cô mới nhận ra giữa họ có một rào chắn vô hình mà cả hai đều không thể nào bước đến. 
Cô tiếc cho một Bùi Nghiệp Khôn thông minh giỏi giang, nhưng vì kiêu ngạo của chính anh mà lại lựa chọn đi trên con đường gian nan nhất. Để rồi anh theo trường nghề, cô học Đại học, khoảng cách giữa hai người lại càng trở nên xa cách hơn.
Anh đi đường anh, cô đi đường cô.
Nhưng xa mặt, sao chẳng thể cách lòng?
Gặp lại anh sau bao nhiêu năm, cảm xúc trong cô vẫn vẹn nguyên như vậy. Anh mãi là chấp niệm sâu trong lòng cô không có cách nào lay chuyển. 
Cô đã từng thử mở lòng mình hẹn hò với người khác, nhưng cuối cùng lại không đi đến đâu. Trái tim cô hẹp hòi và ích kỷ, chỉ có thể chứa nổi duy nhất một người. 
Thế nhưng, tình yêu ấy lại chẳng có lấy một cơ hội đơm hoa kết trái. Con tim không thể kiềm hãm ý muốn đến gần, nhưng lý trí lại nhắc nhở rằng cô không được đến bên anh. 
“Cả đời người con gái có hai cơ hội, một lần là cố gắng học hành tử tế xông pha trời đất, hai là gả cho người chồng tốt từ đó một bước lên mây.”
Lời mẹ nói bên tai tựa như hồi chuông cảnh tỉnh làm cô thôi mơ mộng. Hoàn cảnh gia đình khiến cô không thể nào chỉ nghe theo tiếng gọi trái tim. Cô lại không phải là cô thiếu nữ có thể vì tình yêu mà bỏ đi mọi sự, thực tế ràng buộc đã khóa chặt hai chân cô.
Nhưng “theo tình tình chạy, trốn tình tình theo”. Cô đã châm ngòi, sao có thể an toàn mà thoát thân? 
Dù cho cô có xử sự quyết đoán đoạn tuyệt đi chăng nữa, vẫn không thể ngăn nổi những do dự khi đối mặt với sự theo đuổi của anh. Tình yêu đôi lúc khiến người ta rơi vào giãy dụa, khiến người ta bất giác đánh mất đi chính mình.
Rồi có một ngày, câu nói của một người bạn khiến cô như thoát khỏi cơn mê. Đời người ngắn ngủi, cô không muốn sống một cuộc sống chỉ toàn là sự tiếc nuối và hối hận. 
“Muốn ông đây bên em cũng được, bây giờ chúng ta nói thẳng ra trước mặt nhau. Con người tôi nghèo nàn, không có của cải gì, những năm qua tự mình tiết kiệm được mười vạn, nghĩ kỹ chưa?”
“Nghiệp Khôn, nếu em đã đưa ra quyết định này, sau này bất kể thế nào em cũng không thay đổi…”
Bùi Nghiệp Khôn từng nghĩ sẽ vạch rõ giới hạn, không bao giờ ngả bài với cô. 
Nhưng chính cô lại là người trêu chọc, tỏ thái độ mập mờ với anh, khiến anh không cách nào kiềm chế.
Ngọn lửa này do cô tự tay nhóm, cơ hội này đến với anh cũng chẳng dễ dàng gì. Cho dù phía trước là vực sâu vạn trượng, anh cũng nhất quyết không buông tay.
Anh biết mình không xứng với Lý Mạn, không thể cho cô được một cuộc sống sung túc như bao người. Nhưng trên đời không

có thuốc hối hận, nếu cô bằng lòng đi bên anh, anh sẽ cố gắng hết mình cho cô một tương lai no ấm.
“Em yên tâm, chỉ cần em chịu theo anh, không nói cho em được một cuộc sống tốt bao nhiêu, nhưng anh có thể cho em một mái nhà, một mái nhà cực kỳ ấm áp.”
“Anh sẽ đối xử thật tốt với em.”
Nhiều năm như thế, cuối cùng cũng đến được bước này, vẫn là hai con người cùng chung nhịp đập.
Trải qua bao khó khăn cách trở, người có tình rồi cũng sẽ quay về bên nhau.
Lý Mạn bây giờ không cần phải gồng mình để tự che mưa chắn gió, không cần phải thầm ước ao có được gia đình như người khác nữa. Có Nghiệp Khôn ở đây, anh nhất định sẽ cho cô một mái ấm hạnh phúc.
Bùi Nghiệp Khôn cũng không còn một mình bơ vơ cô độc trên quãng đường đời. Anh có người để quan tâm săn sóc, sự tồn tại của cô là mục đích sống của cuộc đời anh. 
“Nếu em đi, anh sẽ theo em xuống Hoàng Tuyền.”

“Chiếc còi trắng” – món đồ tuổi thơ giản đơn nhưng lại chứa đựng biết bao kỷ niệm, là “nhân chứng” đã chứng kiến hết đoạn đường tình của nam nữ chính, từ những đứa trẻ ngây ngô đến khi trưởng thành chín chắn.
Tình cảm ấy trải qua nhiều thử thách, cũng bị ngăn trở bởi hoàn cảnh, hay những định kiến xã hội. Nhưng may mắn họ đã vượt qua, cùng nắm tay nhau đi trên đoạn đường đời.
Trong các nhân vật phụ, mình ấn tượng nhất là mẹ của Lý Mạn. Bà sống hết mình vì con gái, luôn lo nghĩ cho con đến nhiều lúc quên cả bản thân mình. Mặc dù khuyên con mình suy nghĩ kỹ khi yêu Nghiệp Khôn, nhưng khi cô đến với anh bà cũng chẳng hề cấm cản, chỉ cần con mình hạnh phúc là đủ rồi.
Song song với câu chuyện tình yêu, truyện còn khắc họa thêm những mảng tối trong công việc của nam nữ chính. Bạo lực học đường, những tai nạn ngành đường sắt… Đó cũng trở thành những sóng gió trong đoạn đường tình cảm của họ, nhưng rồi mọi chuyện cũng sẽ qua cả thôi.
Sau tất cả, cô vẫn luôn có anh bên cạnh.
“Lý Mạn thở đều đều, tách trà nóng cầm trên tay không ngừng toả hơi nóng, hơi thở ấm áp như đưa người ta trở về đêm hè năm ấy.
Chàng trai dựa vào tường hút thuốc, khi ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt của hai người va vào nhau.
Mặt trăng sáng, anh cười rất chắc chắn, như thể anh biết cô sẽ đi ra.
Cô siết chặt chiếc còi trong tay, rất chắc chắn ý định của mình lúc này.
Vầng trăng sáng ở trên và bầu trời là người làm chứng.
Ngoại trừ em, anh không thể thích một ai khác.”

Đọc truyện tại: https://truyen5z.net/chiec-coi-trang

You may also like

Leave a Comment