Review Truyện Có Tên Cố Chấp Luôn Muốn Độc Chiếm Tôi

by admin

CÓ TÊN CỐ CHẤP LUÔN MUỐN ĐỘC CHIẾM TÔI

Tác giả: Khúc Tiểu Khúc

Thể loại: Hiện đại, trọng sinh, nam chính ĐIÊN CUỒNG ĐỘC CHIẾM BIẾN THÁI – nữ chính học thần mềm mại, hào môn thế gia, từ thanh xuân đến trưởng thành, #SẠCH_SỦNG_NGỌT, nhẹ nhàng, thâm tình, cảm động, HE

Độ dài: 92 chương bao gồm Phiên ngoại.

Tình trạng: Hoàn edit – PUBLIC – Có nhiệm vụ kiếm MP siêu dễ và nhanh chóng.

_______

Văn án:

Đời trước, chị gái của Tần Khả phải gả cho thiếu gia nhà họ Hoắc – Hoắc Trọng Lâu, nhưng vì phát hiện đối phương bị hủy dung mà vội vàng bỏ trốn trong đêm.

Tần Khả trở thành thế thân, bị cha mẹ nuôi lừa gả cho Hoắc Trọng Lâu.

Về sau, cô bị hắn coi như chim trong lồng mà nuôi nhốt, bị chị gái âm mưu hãm hại thành tàn phế, tới lúc chết vẫn không thể thoát khỏi người đàn ông này.

Sống lại về năm mười sáu tuổi, cô quyết tâm viết lại vận mệnh.

Tần Khả sửa nguyện vọng, thi vào trung học Càn Đức, lại gặp được Hoắc Tuấn ở đây.

Hoắc Tuấn tính tình cố chấp, vui giận bất thường, trong trường ai ai cũng khiếp sợ, duy chỉ có mình Tần Khả không sợ. Đời trước, cô đã chứng kiến bộ mặt hung dữ nhất của hắn, bộ mặt điên cuồng vì cứu cô.

Hoắc Tuấn lạnh nhạt với tất cả mọi người, duy chỉ với Tần Khả là hết mực cưng chiều, Tần Khả quyết định thôi thì miễn cưỡng chấp nhận người ta vậy.

Tần Khả: “Chúng ta giao hẹn trước ba điều.”

Hoắc Tuấn: “Em nói đi.”

Tần Khả: “Không được nổi điên, không được hung dữ, không được giở trò lưu manh.”

Hoắc Tuấn liếm khóe môi, cười khan: 

“Được.”

Hoắc Tuấn bắt đầu trở nên nghe lời.

Toàn trường kinh hãi, Tần Khả rất hài lòng.

Đến tận khi cô phát hiện Hoắc Tuấn chính là Hoắc Trọng Lâu bị hủy dung.

Tần Khả sợ hãi bỏ chạy.

Hoắc Tuấn bắt cô về, chặn trong khoảng rừng cây nhỏ trong trường, nụ cười mang vẻ cố chấp mà tuyệt vọng.

“Ông đây đã sửa thành bộ dạng này rồi, em vẫn không thích?”

“Không…”

“Em còn muốn thế nào?”

“…” Yên lặng hai giây, Tần Khả dè dặt nhú lên một cái đầu ngón tay: “Thêm một điều nữa.”

“Thêm gì.”

“Sau… sau này không được chơi trò nuôi chim trong lồng với em nữa?”

Đời trước Tần Khả tựa như tờ giấy trắng, còn chưa nếm trải tình đầu đã bị ‘gả’ thẳng vào nhà họ Hoắc, kỹ năng giường chiếu đều do một tay Hoắc Trọng Lâu dưỡng ra, cái gì cũng phải theo ý hắn. Đến đời này, những điều từng khắc sâu tận xương cốt ấy, cho dù chỉ còn sót lại lẻ tẻ, cũng đủ khiến cho Hoắc Tuấn chết đi sống lại.

Sau này, Hoắc Tuấn sau vô số đêm bị cô vắt kiệt nghiến răng nghiến lợi truy vấn: “Trước khi đến với anh, em đã ở chung với tên đàn ông nào hả?”

Tần Khả thấy hắn lên cơn, chỉ chống tay cười: “… Anh đoán xem?”

[Tiểu Hoắc gia: #Ông đây cắm sừng chính mình #ghen với chính mình #hệ liệt]

***

Tần Khả đã từng là một cô gái thiện lương mềm mại. Thế nhưng, lúc ấy cô không biết sự thật mà nhận sói thành người thân, không những bị cha mẹ nuôi lừa gạt chiếm đoạt tài sản, mà còn thay con gái của họ là Tần Yên gả cho Hoắc Trọng Lâu – người đàn ông ác ma bị huỷ dung mà ai ai cũng phải kính sợ. Sau đó cô bị người ta tính kế khiến hai chân tàn phế, cuối cùng lại táng thân trong biển lửa.

Sau khi được trọng sinh trở về năm 16 tuổi, Tần Khả quyết tâm thay đổi cuộc đời mình không đi theo vết xe đổ bi kịch kia nữa. Thế nên, việc đầu tiên cô làm chính là sửa lại nguyện vọng cấp ba, cũng chính là điểm quan trọng xoay chuyển toàn bộ cuộc đời cô. 

Bởi vì, ở đây cô gặp được Hoắc Tuấn, người mà không màng nguy hiểm cứu cô ra khỏi biển lửa ở đời trước.

Ấn tượng của Tần Khả đối với Hoắc Tuấn là lúc cô gặp anh đang đánh nhau ở con hẻm nhỏ sau trường. Trong bóng tối u ám, anh mặc áo sơ mi trắng, miệng vết thương trên cổ vẫn còn đang chảy máu, từng giọt rơi xuống, rực rỡ xinh đẹp lại bi thương cuồng vọng. Hình ảnh này tựa như dấu ấn mà tới tận hai kiếp, cô vẫn không cách nào quên được.

Xuất phát từ lòng cảm kích và biết ơn nên sau khi sống lại, Tần Khả đã giúp Hoắc Tuấn tránh khỏi sự trả thù của đám lưu manh kia. Sau sự việc đó không biết do vô tình hay cố ý mà anh và cô liên tục có cơ hội dây dưa với nhau. 

Qua những lần tiếp xúc ấy, Tần Khả dần nhận ra mình đã động lòng với Hoắc Tuấn từ lúc nào không hay. 

Có lẽ là lúc dưới thời tiết oi bức anh không quản đường xa để đưa cô xuống phòng y tế khi cô bị say nắng, hay có lẽ là khoảnh khắc anh đệm đàn dương cầm cho cô trong buổi hòa nhạc, hoặc cũng có lẽ là khi anh điên cuồng mất kiểm soát mà suýt lấy đi tính mạng của kẻ hãm hại cô… Tất cả những điều nho nhỏ ấy, từng chút một trở thành vết tích lưu lại trong lòng cô.

Cứ thế, Tần Khả thích Hoắc Tuấn mất rồi, chính là thích một người con trai không theo lý lẽ, lại độc chiếm đến cố chấp như vậy. 

Thế nhưng, khi tình cảm đó vừa được ươm mầm theo thời gian thì Tần Khả lại biết được Hoắc Tuấn chính là Hoắc Trọng Lâu, người chồng kiếp trước của cô. Và sự thật đằng sau khuôn mặt bị hủy dung đó có liên quan đến cô như thế nào? Rốt cuộc thì kiếp trước cô đã bỏ qua điều gì kia chứ?

***

Có người nói Hoắc Tuấn là con nhà thế gia, diện mạo tuấn tú, chơi dương cầm xuất sắc, không cần học cũng giỏi và là đứa con cưng của trời. Cũng có người bảo rằng anh là một kẻ máu lạnh, vui buồn thất thường, điên loạn không ai sánh kịp. Chỉ là, bọn họ

đâu biết được sâu bên trong con người được đồn đoán bằng tất cả những lời xấu xa ấy là một Hoắc Tuấn có tuổi thơ bất hạnh. 

Hoắc Tuấn từ khi thơ bé đã mang trên vai thân phận đứa con riêng người người cười chê, khinh bỉ. Anh lại bị chính mẹ ruột của mình vứt bỏ không thương tiếc. Vì thế, anh phải tự đấu tranh giữa xã hội tàn nhẫn, tự giành giật sự sống trong muôn vàn con người tàn ác để trưởng thành. 

Quá trình đó đã hun đúc ra một Hoắc Tuấn mang trong mình sự độc ác, lạnh lùng không cách nào kiểm soát được. Anh là con sói hoang dã điên cuồng sẵn sàng cắn xé tất cả những kẻ muốn thương tổn mình. Thế nhưng, đứng trước Tần Khả, con sói ấy sẽ như một chú cún con ngoan ngoãn mà để mặc cô vuốt ve chơi đùa.

Kiếp trước, Hoắc Tuấn gặp Tần Khả trong khu rừng mà anh thường trốn ngủ, lại vô tình nhìn thấy được bóng dáng nhỏ bé với điệu múa vụng về của cô. Khi ấy, trái tim anh liền lạc nhịp mất rồi.

Có lẽ Tần Khả cũng không biết được, mỗi tối trên con đường đi học về của cô, luôn có một người yên lặng đi theo bảo vệ.

Người đó có thể vì cô mà đánh mất đi khả năng chơi đàn dương cầm xuất sắc, thậm chí là mất đi diện mạo tuấn tú và giọng nói trầm ấm của mình.

Sau những biến cố to lớn và đau đớn ấy, vì không để cô phải bận lòng áy náy hay có ràng buộc nào từ mình mà Hoắc Tuấn nguyện biến mất, nghe theo sự sắp xếp của cha sống dưới thân phận mới là Hoắc Trọng Lâu. 

Anh vì muốn báo thù người nhà họ Tần giúp cô nên đã ra quyết định cưới Tần Yên, nhưng anh không ngờ trong đêm tân hôn, cô dâu lại bị đánh tráo. Nếu vận mệnh đã không cho anh trốn chạy, vậy thì phải chiếm giữ nó thôi. Chỉ là, đến cuối cùng anh vẫn không níu giữ được cô gái nhỏ mình đã yêu đến tận tâm can.

Kiếp này, Hoắc Tuấn vẫn một lòng yêu Tần Khả nhưng anh sẽ không phải chịu kết cục như lúc trước nữa. Bởi vì đời này, anh có cô bên cạnh cùng anh vượt qua mọi khó khăn, thử thách.

Tần Khả từng là ánh trăng sáng không thể chạm tới trong cuộc đời đầy tối tăm tuyệt vọng của Hoắc Tuấn. Anh không dám lại gần cô vì sợ cô sẽ bị mình vấy bẩn. Thế nhưng, bây giờ Tần Khả đã thật sự thuộc về anh rồi. Cô ấy không rời đi nữa, mãi mãi bên anh cho đến hết đời này.

“Em là người hiểu anh nhất, Tần Tần. Em biết tất cả mọi khuyết điểm của anh, kể cả những mặt xấu xa hung dữ nhất. Rất lâu trước kia, anh nhìn thấy em, giống như đứng trong góc bùn lầy dơ bẩn nhất nhìn thấy ánh mặt trời sáng trong thuần tịnh, hồi đó anh chưa từng nghĩ sẽ có ngày này, anh có thể đứng trước mặt em, ôm em vào lòng, hôn em, có em.”

You may also like

Leave a Comment