Review Truyện Con Con Sâu Làm Rầu Nồi Canh

by admin

CON SÂU LÀM RẦU NỒI CANH

Tác giả: Lam Ngải Thảo
Thể loại: Cổ đại, giang hồ, có chút cung đấu, xuyên không, nữ giả nam trang, thiếu nữ bang chủ phóng đãng x “lão” vương gia cũ kỹ, #SỦNG_SẠCH_NGỌT, hài hước HE
Độ dài: 71 chương
Tình trạng: Hoàn cv – chưa edit. ĐỀ CỬ ^^

Văn án:
“Năm đó, chàng cởi giáp hồi hương, bước lên thuyền tới Giang Nam. Người điều binh khiển tướng, đối với nữ nhân cũng chỉ biết một câu miêu tả khái quát: từ xưa mỹ nhân đều đến từ Giang Nam.
Sau đó, chàng đối với cái người phong thái mạnh mẽ, tính tình phóng đãng, đùa giỡn nữ nhân so với nam nhân còn thuận tay hơn gấp mười lần thì cực kỳ nghi hoăc: mỹ nhân Giang Nam như nước, sao lại có một con sâu trà trộn vào làm rầu nồi canh?”
***
Triệu Vô Cực là thứ tử của đế hậu, bào đệ của thái tử, được phong Chu Vương, ân sủng vô hạn. Mười sáu tuổi gia nhập quân doanh, mười năm chinh chiến, dẹp loạn biên cương, trấn hưng quốc thổ. 
Đáng tiếc, trong trận chiến cuối cùng bị trúng kế của địch, khiến bản thân bị trọng thương, nửa thân dưới mất đi cảm giác, trở thành một kẻ tàn phế.
Vốn đã quen tay trái cầm thương, tay phải giục ngựa rong ruổi chiến trường, nay cởi giáp hồi hương, chẳng những không thể đi lại, còn phải chịu ánh mắt thương hại của phụ mẫu cùng đám cung nhân khiến chàng cảm thấy ngột ngạt. Cuối cùng, Triệu Vô Cực quyết định mang theo thân vệ lên thuyền tới Giang Nam cầu y. 
Đế hậu vì lo lắng tính tình chàng lạnh nhạt, lại thêm đám thân vệ của chàng cũng chẳng có lấy một người thú vị, đường xa cô độc liền tìm đường đệ Triệu Tử Hằng cùng bầu bạn với chàng.
Triệu Tử Hằng là thế gia công tử, tính tình phóng khoáng, ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt cũng chỉ có một bản lĩnh duy nhất là xưng huynh gọi đệ với thiếu bang chủ Tào Bang – thủy đội vận chuyển hàng hóa lớn mạnh nhất trên sông Tô Hoài. 
Vì thế, Triệu Vô Cực bị vị đường đệ chỉ biết ăn chơi của mình kéo lên Tào thuyền, giấu đi thân phận, cậy nhờ thủy đội của Bách Thập Thất, tới Giang Nam tìm thần y chữa bệnh. 
Ấn tượng đầu tiên của của Triệu Vô Cực với Bách Thập Thất chính là “láu cá tùy tiện”. Kẻ có thể xưng huynh gọi đệ với Triệu Tử Hằng, tác phong cùng hắn quả không có nhiều khác biệt. Sau lại năm lần bảy lượt bị Bách Thập ngang nhiên “trêu chọc”, Chu Vương lập tức chụp cho Bách Thập Thất năm chữ: “tiểu tử thối vô lễ”.
Thế nhưng, thời gian ở trên thuyền càng lâu, Triệu Vô Cực càng phát hiện, tuy rằng Bách Thập Thất tình tình bừa bãi, phóng khoáng, nhưng cũng không phải người xấu, không chỉ giỏi giao tiếp mà trong cái đầu nhỏ còn chứa rất nhiều huyền cơ. 
Hơn nữa, chàng còn nhận ra, từ lúc bước lên thuyền này, cuộc sống của chàng cũng thoải mái rất nhiều, đặc biệt là từ khi quen biết tên tiểu tử Bách Thập Thất kia, số lần chàng cười lên đã vượt quá những năm qua cộng lại.
Giang Nam cảnh sắc tươi đẹp, mỹ nhân như mây, đáng ra nên làm cho người ta cảm thấy cảnh đẹp ý vui. Chỉ đáng tiếc, Tào thuyền vừa mới cập bờ, Bách Thập Thất đã bị “kẻ thù truyền kiếp” Văn Thao lừa vào bẫy, bất đắc dĩ trở thành tân lang. 
Thế nhưng Bách Thập Thất có một bí mật không thể cho người khác biết, càng không thể động phòng. Cố tình lại bị đám hồ bằng cẩu hữu lừa uống đến say khướt, nếu không phải lúc còn giữ được một chút lý trí chạy đến phòng Triệu Vô Cực lánh nạn thì khó có thể bình an vượt qua kiếp nạn này.
Đêm ấy, Bách Thập Thất giữ được bí mật với cả thiên hạ, lại vô tình bị lộ trước mặt Chu Vương. Cũng chính từ giây phút ấy, đã khiến cho hình ảnh Bách Thập Thất phóng túng, tùy tiện trong lòng Chu Vương từ từ thay đổi.
Chuyến này Nam hạ, Triệu Vô Cực không chỉ có thể tìm được thần y chữa khỏi bệnh, còn nhân tiện giải quyết đám tặc tử tiền triều. Mà may mắn nhất chính là, trong lúc vô tình còn bắt được một Vương phi. Chàng sống hai mươi sáu năm, quá nửa cuộc đời là cưỡi ngựa rong ruổi chiến trường, đến cuối cùng cũng tìm được nơi để nghỉ chân.
Ta nguyện dùng cuộc đời này làm bến đỗ, để nàng dong buồm du ngoạn khắp bốn phương. Sông nước là quê hương, thuyền lớn là nhà, ta ôm nàng ngắm thiên hạ bao la. 
***
Bách bang chủ Tào Bang cả đời uy vũ, hậu viện xum xuê, thế nhưng lại chỉ có một mụn con duy nhất là Bách Thập Thất. Nàng vốn là một nữ nhi, nhưng tính tình táo bạo, tùy tiện lại thông minh, còn được phụ thân nuôi dạy như một nhi tử, so với bất cứ nam nhân nào còn có hương vị “nam nhân hơn”. 
Mười sáu tuổi Bách Thập Thất đã tự mình áp thương, kéo buồm rong ruổi khắp các con sông nam bắc, là thiếu bang chủ được người trong bang vừa kính vừa yêu.
Mặc dù cha nàng là một thương nhân cao lớn, thô lỗ, thế nhưng mẫu thân nàng lại là một mỹ nhân. Bách Thập Thật vừa hay lại được hưởng gen di truyền từ thân mẫu, lúc là nữ nhi cũng được coi là Giang Nam tiểu mỹ nữ, khi mặc nam trang lại là một tiểu công tử ngọc thụ lâm phong. 
Tính cách nàng sảng khoái lại láu cá, mặc dù miệng hơi “tiện”, cùng đám hồ bằng cẩu hữu chẳng thốt ra được mấy lời hay, nhưng đối với huynh đệ vẫn xem như trọng tình trọng nghĩa.
Bách Thập Thất vốn là một cô nương ở

thế kỷ 21, kiếp trước cả đời nàng đều vì cơm áo gạo tiền mà bán mạng làm công, còn chi li đủ thứ, đối với bản thân nhiều chỗ hẹp hòi. Sau khi tai nạn qua đời, xuyên vào thai nhi trong bụng Bách phu nhân, nàng đã nghĩ kỹ “Nhân sinh đắc ý nên vui, Chớ để bình vàng suông bóng nguyệt.”* 
Vì thế, kiếp này, nàng làm một Bách Thập Thất phóng túng, vui vẻ, việc cần làm thì làm, không cần làm thì hưởng thụ, vui chơi.
Triệu Vô Cực xuất thân cao quý, từ nhỏ đã bị cung quy rườm rà bó buộc, làm người tuân theo quy tắc trước sau, cứng nhắc không thú vị. Mười sáu tuổi tòng quân, chàng ở trong quân doanh vỏn vẹn mười năm, điều quân khiển tướng, vì xã tắc giang sơn, hành động càng thêm cẩn trọng, dần dà biến thành lạnh lùng, cứng nhắc.
Sau khi cởi giáp hồi hương, bởi vì vết thương ở chân càng khiến cho Chu Vương trở nên khép kín, đối với người ngoài cách xa vạn dặm. Nếu không bởi đế hậu sợ chàng Nam hạ cô độc, tìm Triệu Tử Hằng đến bầu bạn với chàng, Triệu Vô Cực chắc cũng không có duyên phận gặp được Bách Thập Thất, cởi bỏ hết lễ giáo, cung quy, trút xuống gánh nặng mà tận hưởng cuộc đời.
Chàng có thể coi là một lão nam nhân cũ kỹ, ngoài kỷ cương và quân quy thì chẳng biết gì hơn. Tính tình chàng cứng ngắc, hở một chút là muốn dạy dỗ hai tiểu quỷ Triệu Tử Hằng và Bách Thập Thất. 
Thế nhưng trên chiếc thuyền xuôi Giang Nam đó, không biết từ lúc nào, chính chàng đã bị hai tên quỷ láu cá kia cùng đám người Tào Bang thô lỗ, sảng khoái dạy dỗ, từ từ cởi bỏ hết những giáo lễ ngặt nghèo luôn trói buộc chính mình.
***
Tớ đã từng đọc một vài tác phẩm khác của Lam Ngải Thảo và cho rằng đây là một trong những tác giả có bút lực tốt. Mặc dù ý tưởng truyện thì không mới, nhưng cách tác giả trộn lẫn các yếu tố lại tạo ra một hương vị rất khác.
Cả câu truyện nghiêng về bối cảnh sông nước Giang Nam tự do tự tại của những tráng hán trên thuyền áp thương nhiều hơn. Có kẻ xảo quyệt, cũng có người thật thà, lại có vài người từng trải, lăn lộn cả cuộc đời tìm chốn mua vui. Tất cả tạo thành một bức tranh cuộc sống ồn ào, náo nhiệt, đẹp tựa sông nước Giang Nam.
Tớ cũng thích cách tác giả miêu tả mối quan hệ của hai cha con nhà họ Bách. Mặc dù bên ngoài khắc khẩu, lúc nào cũng ồn ào muốn đánh, nhưng bên trong vẫn là sự dung túng, cưng chiều của cha dành cho con gái mà sự kính trọng của Bách Thập Thất với cha mình.
Túm cái váy lại, thì đây là một bộ truyện nên đọc, vừa có tính giải trí, vừa có nội hàm, ngọt sủng là chính, tấu hài là chủ yếu, lâu lâu rắc chút nội hàm để giày vò trái tim người đọc. Chúc bạn lọt hố vui vẻ và tận hưởng sự tra tấn ngọt ngào này nhé. 
 

You may also like

Leave a Comment