Review Truyện Đừng Buông Tay Anh

by admin

ĐỪNG BUÔNG TAY ANH

Tác giả: Mộ Thời Yên
Thể loại: Hiện đại, showbiz, minh tinh xinh đẹp tài năng – người đàn ông thành đạt xuất chúng, trước ngược nữ (14 chương) sau ngược nam (đến cuối truyện), #SẠCH_SỦNG, trước nữ truy sau nam truy, gương vỡ khó lành, HE.
Độ dài: 96 chương chính (75 chương chính văn) + 24 PN (cặp phụ)
Tình trạng: Hoàn chuyển ngữ 75 chương chính văn, có pass quiz.
Tình cảm mà Tang Nhược dành cho Hạ Cảnh Tây là ba năm yêu thầm và hai năm yêu nhau, mà hai năm này thực ra cũng chẳng khác đơn phương là mấy.
Bởi vì trong suốt thời gian đó, cô giống như thiêu thân, lao vào anh không chút do dự, gọi thì đến, không gọi thì thôi. Ngay cả việc cô xinh đẹp và tài năng như vậy, nhưng chỉ vì anh mà không thể tiến xa hơn được, vì cô không chịu đóng cảnh thân mật với bạn diễn. Người quản lý của cô một ngày nhắc cô đến hai lần: chia tay đi.
Nếu có thể chia tay thì Tang Nhược đã không phải khổ sở như vậy. Có lẽ là yêu, mà cũng có lẽ là một loại chấp niệm nào đó. Cô không rời xa anh được. Ngay cả Hạ Cảnh Tây cũng nhìn thấy được chuyện này, cho nên anh không hề để tâm. Con gái mà, dỗ một chút là được. 
Thế nhưng, Hạ Cảnh Tây đã quên rằng, ai rồi cũng sẽ trưởng thành. Tang Nhược đã không còn là cô gái 20 tuổi ngây thơ ngày nào ngã vào vòng tay anh không chút do dự. Anh cũng không hề biết, thời hạn hai năm của cô… đã sắp hết.
Anh không biết, bởi vì chưa từng hỏi đến, chưa từng quan tâm. Gia thế của cô như thế nào? Tại sao lại chấp nhận ở bên anh? Hạ Cảnh Tây chỉ biết, cô gái nhỏ này đã bỏ hết vốn liếng của mình để yêu anh, thế nên cô sẽ không bao giờ có thể rời xa anh được. Cho dù anh hờ hững, cho dù anh xem cô như một búp bê lồng kính, cho dù anh chưa bao giờ cho cô được một tình yêu mà cô hằng mong đợi.
Nhưng anh sai rồi. Gia cảnh thật sự của Tang Nhược không thua kém gì anh, ở bên anh lâu như vậy, nhún nhường hèn mọn như vậy là bởi vì cô đã dùng tất cả dũng khí của mình, bất chấp sự ngăn cản của anh trai mình, để đánh cược một lần. Cô cược rằng, trong hai năm cô sẽ khiến Hạ Cảnh Tây yêu mình. Nhưng cô cũng sai rồi, Hạ Cảnh Tây giống như những lời mà anh cô đã nói. Người như anh, sẽ không yêu.
Một người đàn ông thành đạt, xuất chúng và không coi trọng tình cảm.
Tang Nhược đâm đầu vào tường nam đến chảy máu, cuối cùng đành chấp nhận số phận. Cô nói chia tay. Nhưng lúc đó, Hạ Cảnh Tây chỉ cười một tiếng, nói với cô: đi rồi, thì đừng có về nữa.
Cô đi thật, giống như đi chết. Không có một chút tin tức nào. Hạ Cảnh Tây bắt đầu hoài nghi: tại sao không giống như những gì anh nghĩ? Cô yêu anh lắm kia mà?
Bắt đầu từ hoài nghi, theo thời gian dần dần trở thành hoài niệm. Hạ Cảnh Tây trước mặt người khác sẽ không thừa nhận anh đã thay đổi vì cô, sẽ không thừa nhận anh đã thực sự rung động với cô, cho dù trong lòng trống rỗng khó chịu, nỗi nhớ giày vò, anh cũng sẽ không thừa nhận. Bởi vì có ý nghĩa gì nữa đâu, khi Tang Nhược không còn ở bên anh nữa.
Quả thật, anh trai Tang Nhược giấu cô rất giỏi. Mang cô về nhà, từ từ chữa lành vết thương lòng của cô, cho cô một cuộc sống mới, cuộc sống tự do, cuộc sống không bị ảnh hưởng bởi Hạ Cảnh Tây.
Nỗi đau càng lớn, nỗi hận càng sâu. Tang Nhược bước ra khỏi quá khứ, vùng lên rực rỡ như phượng hoàng tái sinh. Những gì cô phải kìm nén trước kia vì Hạ Cảnh Tây, thì bây giờ không còn có thể ngăn cản cô được nữa. Đến lúc trở về rồi.
Hạ Cảnh Tây gặp lại Tang Nhược trong một vai trò hoàn toàn mới. Nếu như lúc trước cô chỉ có thể cùng anh hẹn hò trong bí mật, thì giờ đây, những người theo đuổi cô chỉ hận không thể mang cô theo bên mình khắp mọi nơi, nói với cả thế giới rằng mình sắp có được cô.
Nhưng một con người như Hạ Cảnh Tây làm sao có thể để chuyện đó xảy ra? Lúc trước chính vì sợ có người sẽ tranh giành cho nên mới giấu cô đi, bây giờ lại càng không thể để người khác chiếm được. Trong bóng tối, anh lặng lẽ dẹp bỏ mọi chướng ngại, lần nữa muốn mang cô về bên mình.
Đáng tiếc, Tang Nhược đã không còn là cô gái nhỏ ngày xưa nữa rồi. Cô

có gia thế, có tiền tài, có danh vọng. Lúc trước, thứ duy nhất khiến cô không buông bỏ được chính là tình cảm đối với anh, nhưng bây giờ, thứ tình cảm xa xỉ đó, cô không cần nữa. Thế nên, Hạ Cảnh Tây cũng chẳng thể tạo áp lực cho cô được nữa.
Cô nhìn thấy anh liền cách xa ba thước, không muốn nhìn cũng chẳng muốn tiếp xúc. Nụ cười rực rỡ của trước kia, cũng chẳng còn dành cho anh.
Hạ Cảnh Tây hối hận. Nhưng còn có thể làm gì được đây? Chỉ có thể mặt dày theo đuổi Tang Nhược lại từ đầu mà thôi. Nhưng nào có dễ dàng giống như những cặp đôi khác. Người ta là từ chưa có tình, vun đắp thành tình. Còn anh? Chính là từ hố sâu vạn dặm, chữa lành tổn thương, từ hận chuyển sang không hận, rồi muốn bồi dưỡng cái gì thì bồi dưỡng.
*Đây là hành trình theo đuổi của Hạ Cảnh Tây: đã rút gọn 2000 từ, tóm gọn bằng một câu: thảm không nỡ nhìn.
Đối với sự thay đổi của Hạ Cảnh Tây, Tang Nhược không phải không nhìn thấy. Những hành động chiếm hữu ích kỷ của anh trước kia cũng đã được giải thích, nhưng tổn thương cũng đã tổn thương rồi. Anh xem thường tình cảm của cô, là sự thật. Thế nên, Tang Nhược muốn cho anh trải qua từng cảm giác của cô ngày xưa. Hèn mọn là thế nào, hy vọng để rồi thất vọng là thế nào. Yêu đến chết đi sống lại là thế nào.
Hạ Cảnh Tây trải nghiệm từng chuyện một, dần dần hiểu được những gì mình nhận được hôm nay là đáng đời. Thế nên, chẳng những không chùn bước, mà anh còn kiên định hơn trong việc theo đuổi Tang Nhược. 
Người như anh, chỉ có anh không muốn, chứ không có chuyện anh muốn mà không có được. Sau khi nhận rõ lòng mình, Hạ Cảnh Tây đương nhiên cũng dần bình tĩnh, lại trở về là một Hạ Cảnh Tây lạnh lùng sắc bén, vận dụng năng lực vượt trội từ trước đến giờ của mình, một lần nữa mang Tang Nhược quay về bên anh.
Thật lòng mà nói, vì yêu mới sinh hận, còn hận là còn yêu. Tang Nhược cũng vậy. Cô bị anh tổn thương rất sâu, nhưng cũng chính vì vậy mà tim cô khắc anh cũng rất sâu, khó lòng mà gỡ bỏ. Cô buông tay, nhưng không buông lòng. Chỉ là muốn nhìn xem một chút, năm năm thanh xuân đầy đau khổ của cô có đổi được một tấm chân tình của người đàn ông mang tên Hạ Cảnh Tây hay không mà thôi.
Nhìn anh khổ sở cô cũng đâu có vui, thấy anh thất vọng, cô cũng đau lòng. Giày vò đủ rồi, tha thứ đi thôi.
Hạ Cảnh Tây, em có thể cho anh một cơ hội, hy vọng anh có thể trân trọng.
Tang Nhược, chỉ cần em đừng buông tay anh, anh có thể.

Đọc truyện tại: https://truyen5z.net/dung-buong-tay-anh

You may also like

Leave a Comment