ĐỪNG TRÔNG MẶT MÀ BẮT HÌNH DONG
Tác giả: Nguyệt Hạ Điệp Ảnh
Thể loại: Hiện đại, hào môn thế gia, nam tổng tài bộ dạng hung ác nội tâm đáng yêu thích tự vả – nữ MC vẻ ngoài yếu đuối bản tính mạnh bạo, #SẠCH_SỦNG_NGỌT, hài hước, đáng yêu, duyên trời tác hợp, 1×1, HE.
Độ dài: 100 chương
Tình trạng: Hoàn – đã xuất bản.
—
Giới thiệu:
Nguyên Dịch có gia thế hiển hách, sự nghiệp huy hoàng, khuôn mặt và phong thái mang dấu ấn đậm nét của vai phản diện trong phim hành động.
Nhan Khê mặc dù không phải kim chi ngọc diệp cũng là con gái nhà giàu, nghề tay trái là họa sĩ nghiệp dư, nghề tay phải là MC chuyên nghiệp. Cô trời sinh mang dáng vẻ yếu đuối tội nghiệp, như được đo ni đóng giày cho vai nữ chính trong phim khổ tình.
Trong mắt mọi người, họ là cặp đôi ác bá và thiếu nữ đáng thương, anh là con rồng hung ác, còn cô là dũng sĩ diệt rồng.
Nhưng chỉ có mình cô biết, anh là một khóm cỏ dịu dàng, còn cô là con thỏ trắng ranh ma tìm mọi cách để chiếm bằng được khóm cỏ ấy.
—
“Anh dành dụm vận may trong suốt hơn hai mươi năm, có lẽ chính là để gặp được cô.”
——
Câu trên là một câu nói vô cùng chính xác, nếu Nguyên Dịch không dành dụm vận may suốt hơn hai mươi năm tuổi đời của mình có lẽ anh sẽ độc thân suốt đời.
Nguyên Dịch là cậu hai nhà họ Nguyên, xuất thân dòng dõi danh gia giàu có, vừa đẹp trai lại có tiền có quyền có thế. Tuy nhiên, Nguyên Dịch đến hai mươi bảy tuổi vẫn chưa có mảnh tình vắt vai nào. Không phải anh có bệnh ‘khó nói’ gì, anh chỉ là cảm thấy phụ nữ là một loại phiền phức mà anh không muốn dính dáng tới.
“Anh không thích chuyện yêu đương nam nữ, ghét phải dùng tâm tư để lấy lòng phụ nữ, cũng không thấy hứng thú với tình yêu.”
Nhưng Nhan Khê đã xuất hiện, mở đầu cho một chuỗi dài những ngoại lệ trong cuộc sống của Nguyên Dịch.
Sau đó, Nguyên Dịch cảm thấy mặt mình hơi đau :v .
Nguyên Dịch lần đầu nhìn thấy Nhan Khê là trong cửa hàng trang sức, anh nghĩ cô là ‘vợ trẻ’ của một ông chú trung niên mập mạp, cô gái nhỏ ngoan hiền được người đàn ông kia nắm tay dẫn đi, hào phóng mua sắm.
Lần thứ hai chạm mặt là trong tiệc sinh nhật của mẹ Nguyên Dịch, anh lại thấy cô gái nhỏ bé đó đi cùng người đàn ông trung niên kia, thái độ của ông ta cưng chiều cô như cưng trứng mỏng.
Nhưng lần đầu tiên hai người chính thức chạm mặt nói chuyện trực tiếp với nhau là từ một tình huống mang đậm mùi tiền: Lamborghini của người qua đường chạy quá tốc độ tông vào Cayenne của Nguyên Dịch, làm cho xe của anh lại tông vào Ferrari của Nhan Khê.
Sau khi Nguyên Dịch đánh cho tên tài xế say xỉn chạy quá tốc độ kia một trận, anh quay sang hỏi Nhan Khê: “Chồng cô không đến đón cô à?”
Nhan Khê: Đó là bố tôi mà!
Nhan Khê là một bạch phú mỹ không hơn không kém, là con gái một nên cô chính là hòn ngọc quý giá trên tay bố mẹ, từ bé đến lớn sống trong nhung lụa chưa một lần chịu khổ. Nhưng Nhan Khê lại muốn thử sức mình, bắt đầu làm MC nhỏ bé trong một chương trình kém tiếng tại một kênh địa phương ít người quan tâm.
Trời sinh Nhan Khê có tướng mạo đáng thương, yếu đuối mong manh như nhân vật nữ nhịn nhục cam chịu trong các bộ phim luân lý gia đình thường chiếu trên truyền hình, nhiều lúc Nhan Khê chưa làm gì mọi người xung quanh đã đồng tình che chở cô vô điều kiện.
Nhưng thật sự Nhan Khê là con hổ mọi người ạ, đằng sau vẻ ngoài “lừa tình” đó là tính cách mạnh mẽ hung bạo, có võ trong người, có miệng lưỡi không thua kém ai, cô chấp nhận lăn xả và có một trái tim vô cùng lương thiện.
Một MC vừa chạy đuổi theo vừa dùng giày cao gót ném vào người kẻ xấu, chạy còn nhanh hơn anh trai quay phim. Cô sẵn sàng đi lấy tư liệu giữa thời tiết lạnh giá, sẵn sàng xắn áo xắn quần lội xuống đồng ruộng để trò chuyện với bác trai làm nông.
Nhan Khê dành hết tâm huyết và đặt trái tim vào công việc, cho nên chương trình cô tham gia phụ trách ngày càng tốt hơn và tiếp cận được nhiều người hơn, từ đó truyền tải đi nhiều thông điệp vô cùng ý nghĩa.
Sau lần xe lao vào nhau đó, vận mệnh liền buộc một sợi dây liên kết vô hình lên người của Nguyên Dịch và Nhan Khê, kéo hai người vào nhau như cách hai chiếc xe từng đụng độ vậy.
Ban đầu, cả hai giữ mối quan hệ rất bình thường, trong sáng và sòng phẳng. Anh giúp tôi thì tôi mời anh một bữa cơm, sau đó anh lại mời tôi một bữa, rồi tôi lại mời anh một bữa, lâu dần lại thành thân quen lúc nào không hay.
Cậu hai họ Nguyên chấp nhận hy sinh thân mình giả làm bạn trai cản hoa đào cho Nhan Khê, anh phá vỡ mọi nguyên tắc mà bản thân vẫn làm theo hơn mười năm dài, nói không có tình cảm mờ ám thì không ai tin cả.
Vốn dĩ từ đầu Nguyên Dịch đã suy nghĩ rất nhiều. Vì anh không nghĩ mình đã thích Nhan Khê, sống hơn hai mươi năm qua anh chưa từng cho rằng sẽ thích một cô gái hung dữ lại thô bạo không phù hợp với ngoại hình gầy yếu, suốt ngày chỉ thích cãi nhau chọc tức anh. Sao anh lại có thể thích một người như vậy kia chứ?
Nhưng tình cảm đã thẳng tay chèn ép lý trí của Nguyên Dịch, vả anh một cú thật là đau.
Nguyên Dịch từng mạnh miệng nói rằng sẽ không có chuyện anh xách túi xách đồ giúp phụ nữ. Với Nhan Khê, Nguyên Dịch làm tất, cõng cô anh cũng cõng rồi, còn
ngại gì xách dăm ba cái túi đôi giày.
Nguyên Dịch từng nói nếu phụ nữ trên đời đều giống Nhan Khê, anh thà sống độc thân cả đời còn hơn. Cú vả này không ai có thể cứu nổi anh đâu, chỉ may mắn cho anh là anh chỉ nghĩ trong đầu chứ không nói câu này ra khỏi miệng.
Còn suy nghĩ của Nhan Khê lại trần trụi lưu manh hơn một chút, cái eo thon vai rộng lưng dày này cô muốn ôm, mà muốn ôm thì phải chuyển từ bạn trai giả thành bạn trai chính thức mới được. Con thỏ Nhan Khê đã muốn ăn cái khóm cỏ gần hang của mình rồi.
Nhan Khê luôn nói Nguyên Dịch ngốc, mà Nguyên Dịch ngốc thật, bao nhiêu điềm tĩnh và lạnh lùng của anh lặn mất tăm khi ở cạnh Nhan Khê, anh làm ra những hành động ngây ngốc đáng yêu không tả nổi. Nhan Khê chưa từng thấy người đàn ông nào ngốc như vậy, nhưng biết làm sao được vì cô thích người này rồi.
Nguyên Dịch cứ nghĩ mình lừa được người đẹp vào tay, chuyển từ bạn trai giả sang bạn trai thật bằng sức hút của bản thân mình. Nhưng không ai nói cho anh biết anh là bụi cỏ tự đưa đầu vào hang thỏ cả. Bị Nhan Khê xoay vòng vòng ăn không còn mảnh da.
Nhưng do vấn đề ngoại hình tương phản, khi Nhan Khê đi cùng Nguyên Dịch, hai người rất giống thiếu gia ác bá và thiếu nữ đáng thương, rất không hài hoà nên phát sinh biết bao nhiêu chuyện buồn cười. Kể cả ông của Nguyên Dịch còn dọa hỏi anh có phải ép buộc con gái nhà người ta yêu đương với mình hay không.
“Đừng Trông Mặt Mà Bắt Hình Dong” chính là câu chốt rõ ràng nhất cho hai nhân vật chính của truyện. Một Nhan Khê vốn tưởng rằng yếu đuối, hiền lành, dễ bắt nạt lại vô cùng mạnh mẽ và dở hơi. Một Nguyên Dịch vẻ ngoài hung ác, khuôn mặt khó đăm đăm lại có nội tâm hết sức thiện lương, đọc những chi tiết nhỏ mà Nguyên Dịch quan tâm những người xung quanh anh đã thấy anh là một chàng trai ấm áp đến mức nào.
Cũng lâu rồi mình mới đọc được một bộ truyện thú vị như vậy, hai nhân vật chính được xây dựng có vẻ ngoài mâu thuẫn với tính cách tạo nên nhiều điểm hài hước cho truyện. Các nhân vật phụ thì đa dạng và ấn tượng, có thiện có ác, có người xuất hiện xuyên suốt cũng có người biết quay đầu, họ góp phần làm cho cốt truyện không bị nhạt nhòa.
“Đừng Trông Mặt Mà Bắt Hình Dong” không hề ngọt ngấy một màu, ở đó có câu chuyện lập nghiệp của Nguyên Dịch, cũng có câu chuyện thành danh của Nhan Khê, có mối quan hệ gia đình bế tắc của anh cũng có sự ấm áp ngọt ngào từ tình cảm hai bố con của cô và hơn hết là tình yêu hạnh phúc của Nguyên Dịch và Nhan Khê – yêu đương ấm áp, tin tưởng dài lâu.