REVIEW TRUYỆN GẢ ĂN CHƠI TRÁC TÁNG
Tác giả: Mặc Thư Bạch
Thể loại: Cổ đại, cưới trước yêu sau, hoan hỉ oan gia, thiếu gia ăn chơi trác táng – tiểu thư thất sủng thông minh dịu dàng, thâm tình nơi loạn thế,
Trước đây, vì để được có một cuộc sống bình yên, vì có thể gả cho một vị hôn phu tốt mà Liễu Ngọc Như ước thúc chính mình suốt mười mấy năm trở thành tiểu thư khuê cát mẫu mực. Nàng là đích nữ nhưng lại không có được sự quan tâm của phụ thân, mẫu thân thì triền miên giường bệnh cũng không thể che chở cho nàng. Vậy nên từ nhỏ, Liễu Ngọc Như đã biết học cách che dấu bản thân, biết nhìn mặt đoán ý, biết giả vờ ngây thơ mà vui cười lấy lòng.
Liễu Ngọc Như không có nhiều ước mơ, nàng chỉ mong mình có thể gả cho Diệp Thế An, một con người chính trực và đỉnh thiên lập địa, vị phu quân ấy sẽ là chỗ dựa vững chắc cho nàng và mẫu thân. Liễu Ngọc Như trù tính nhiều năm, cố gắng đủ điều để trở thành vị cháu dâu hoàn hảo trong mắt của Diệp lão phu nhân, là chị dâu tương lai hoàn mỹ của Diệp tiểu thư. Mọi thứ vốn dĩ rất tốt đẹp, Diệp gia cũng đã phái người qua cầu hôn, nhưng rồi cuối cùng tất cả lại đổ vỡ vì một câu nói đùa của Cố Cửu Tư.
Cố Cửu Tư, nhi tử độc nhất của Cố gia giàu có và quyền thế ở thành Dương Châu, tai tiếng của vị thiếu gia này truyền bá khắp thành, đi chỗ nào cũng có thể nghe người ta bàn tán xôn xao. Hôm nay thì nghe nói Cố Cửu Tư vì một nụ cười của mỹ nhân mà vung tiền như rác, ngày mai lại nghe nói hắn ở sòng bạc đánh cuộc vạn lượng bạc rồi thua trắng trong một đêm…
Cứ thế mà tiếng xấu đồn xa, khắp thành Dương Châu ai cũng biết Cố Cửu Tư là một cậu ấm ăn chơi trác táng, không học vấn, không nghề nghiệp, chỉ uổng phí cho vẻ ngoài thanh tuyển tuấn nhã.
Một thiếu gia ăn chơi giàu có, một vị tiểu thư không được sủng ái nhà phú thương nhỏ bé, hai con người vốn chẳng liên quan gì lại vì một câu nói đùa, vì một hiểu lầm không đáng có mà kết duyên trở thành phu thê. Sợi dây duyên phận mang hai người đến với nhau, nhưng liệu có ai biết được đây là nghiệt duyên hay lương duyên, khi tân nương không muốn gả và tân lang không muốn cưới…
Trước khi gả cho Cố Cửu Tư, Liễu Ngọc Như luôn nghĩ, gả cho một người như vậy xem như cả đời này đều huỷ hoại.
Nhất là sau khi gả qua mới phát hiện, người này cũng là bị buộc cưới nàng.
Ngày thành hôn, Liễu Ngọc Như tâm như tro tàn, nhốt mình trong phòng đúng 3 ngày mới tỉnh ngộ.
Truy cầu cả đời của nàng là có được một cuộc sống bình yên an ổn, là vinh hoa phú quý, là giúp mẫu thân nàng nở mặt nở mày. Vì vậy cho dù Cố Cửu Tư có bất tài đến đâu nàng cũng không thể từ bỏ, nàng sẽ ước thúc chàng, sẽ bắt chàng đọc sách thi khoa cử, bởi vì chỉ có như vậy nàng mới có một phu quân đỉnh thiên lập địa, có thể khiêng trên vai nghiệp lớn của gia tộc, là chỗ dựa vững chắc cho nàng và mẫu thân.
Dân chúng thành Dương Châu nói Cố Cửu Tư là cậu ấm ngang ngược hoành hành, nhưng từ khi trở thành thê tử của chàng, Liễu Ngọc Như mới phát hiện thì ra Cố Cửu Tư có rất nhiều điểm tốt.
Chàng có một tấm lòng mềm mại lương thiện, thích chơi đùa với mèo con chó con, còn thường mua thức ăn cho đám mèo hoang ven đường.
Chàng hay kiêu ngạo thích đùa dai nhưng lại chưa bao giờ có ác ý, làm việc gì cũng sẽ dám làm dám nhận, sợ nhất chính là liên lụy người vô tội.
Chàng là người rất nghĩa khí, luôn đối xử với huynh đệ mình hết lòng, giúp bạn không tiếc cả mạng sống.
Chàng còn có giấc mộng làm đại hiệp, ôm mộng tưởng hành tẩu giang hồ, hành hiệp trượng nghĩa…
Tựu chung lại, Cố Cửu Tư chỉ là một vị thiếu gia vô lo vô nghĩ, tâm tư chàng không xấu, dù chàng không thích nàng, cũng bị phụ mẫu ép cưới nàng làm thê tử, nhưng khi Cố Cửu Tư biết chính nàng cũng không muốn, rồi lại vì một câu nói đùa của mình mà lỡ mất nhân duyên, chàng là áy náy, là hoảng loạn vô thố, là luôn muốn bù đắp và cam nguyện nhường nhịn nàng vô điều kiện.
Cả đời của Liễu Ngọc Như nàng vốn dĩ như cây cỏ dại, trước giờ chỉ có nàng liều mạng sinh trưởng, chỉ có mình nàng ra sức giãy giụa nghịch lại ý trời. Con đường nàng đi vẫn luôn cô độc và gian nan, không ai quan tâm cũng chẳng ai giúp đỡ, nhưng từ khi nàng trở thành thê tử của Cố Cửu Tư…
Liễu Ngọc Như bị bắt nạt, có Cố Cửu Tư giúp nàng đòi lại công bằng, mặc kệ hậu quả sau đó ra sao, cho dù bản thân chàng bị đánh tới 20 roi bong tróc da thịt cũng tuyệt đối không hối hận.
Liễu Ngọc Như không vui, sẽ có Cố Cửu Tư vụng về dỗ dành, là hay kể cho nàng nghe những câu chuyện tiếu lâm, là pha trò khôi hài cho nàng nở nụ cười.
Liễu Ngọc Như lo lắng bất an, là Cố Cửu Tư cho nàng niềm tin và hy vọng, là chàng sưởi ấm nàng trong đêm đông lạnh giá, cho nàng biết thế nào là cảm giác động tâm.
Rồi khi loạn thế xảy ra, khi Cố gia bị xét nhà diệt tộc cũng là Cố Cửu Tư trù tính đường lui cho nàng.
Chàng nói…
“Ngọc Như, ta nói nếu… Ta nói là nếu, nếu về sau Cố gia bị xét nhà diệt tộc, nàng ngàn vạn lần đừng ngớ ngẩn nói cái gì hoạn nạn có nhau.”
“Không có gì quan trọng bằng tồn tại, ta sẽ đưa nàng thư hòa ly, cắt đứt mọi mối quan hệ với Cố gia, vốn dĩ nàng gả cho ta đã là sai lầm, ta thật tâm hy vọng cả đời này, nàng có thể bình yên hạnh phúc.”
Cố Cửu Tư, chàng là phu quân của Liễu Ngọc Như, là người đầu tiên cho nàng cảm giác được người khác quan tâm, bảo vệ, được người khác che chở chăm sóc. Con đường loạn thế phía trước cho dù gian nan cực khổ, nhưng chỉ cần Liễu Ngọc Như còn sống, thì sẽ không bao giờ bỏ xuống Cố Cửu Tư. Cửu Tư, hãy đứng lên và bước tiếp, rồi sẽ có một ngày thiên hạ thái bình.
Cố Cửu Tư luôn cảm thấy Liễu Ngọc Như là một cô nương rất thông minh, nhưng không hiểu sao có những lúc nàng lại rất ngốc nghếch. Trên đời này có biết bao nhiêu người trước khi hoạn nạn đến thì thề thốt sinh tử không rời, đến khi tai vạ tìm tới thì cũng như chim cùng rừng từng người bay đi. Vậy mà cô nương ngốc này lại cố chấp quay về, đã nói rõ ràng là đường ai nấy đi, cuối cùng lại chết sống muốn bồi chàng giãy giụa trong loạn thế.
Mọi người đều cho rằng nàng có tâm cơ thủ đoạn, lại không nghĩ rằng cô nương này mới là người khờ nhất. Thân ảnh nàng cứ vậy mà dừng trong mắt chàng, liền chậm rãi, chậm rãi tẩm vào sinh mệnh chàng, mang theo niềm tin và lý do để Cố Cửu Tư tiếp tục tồn tại. Cũng từ giây phút ấy, Cố Cửu Tư liền biết, chàng nguyện ý đem cả đời còn lại cho nàng…
“Ngọc Như, nàng còn thích Diệp Thế An không?”
“Nếu ta còn thích huynh ấy, chàng sẽ làm gì?”
“Nếu nàng thích… Nếu nàng thích hắn, hắn cũng thích nàng, ta nhất định sẽ rút lui chúc phúc cho hai người, ta sẽ không dây dưa làm phiền nàng, nàng có ân với Cố gia ta, cả đời này ta sẽ xem nàng làm ân nhân để đối đãi, cả đời này sẽ đối tốt với nàng, bảo vệ nàng chu toàn.”
“Nếu hắn không thích nàng, ta sẽ chờ nàng, chờ đến khi nào nàng gặp được người nàng thích, sau đó ta sẽ vẫn đối tốt với nàng, bảo vệ nàng chu toàn.”
“Nếu như người ta thích là chàng thì sao?”
“Nếu nàng thích ta… đời này của ta đều yêu nàng thương nàng, nàng chính là sinh mệnh của ta, chỉ nguyện bồi nàng đến răng long đầu bạc, hộ nàng một đời an ổn bình yên…”
“Vậy ta có thích chàng hay không, chàng đều phải bảo vệ ta cả đời, ta có thích chàng hay không lại có gì khác biệt?”
“Đây cũng là chuyện không có cách nào khác…Nàng có thích ta hay không thì ta đều thích nàng, việc này lại có cách nào khác chứ?”
— Nguyện lấy một thân huyết nhục này chắn gió che
mưa, bảo vệ nàng váy áo không dính bụi, thái dương chẳng vương sương.
.
.
.
“Gả ăn chơi trác táng” là một câu chuyện về những phận người giãy giụa cầu sinh nơi loạn thế, là thấm thía câu nói “thà làm chó thời bình hơn làm người thời loạn”.
Ở đấy, ta thấy một Cố Cửu Tư trưởng thành từ máu và nước mắt, từ một cậu ấm thiếu gia trở thành quan cư nhất phẩm, một Liễu Ngọc Như mạnh mẽ và quyết đoán, trọng tình trọng nghĩa, cả những kiếp người tha hương lang bạt khắp nơi trong chiến loạn rồi cùng nhau đứng lên kiến tạo một thái bình thịnh thế.
Tình cảm giữa nam nữ chính vừa dễ thương, ngọt ngào, vừa sâu đậm thâm tình. Là những khoảnh khắc cả hai cùng trải qua nỗi đau của sinh ly tử biệt, là những lúc cử án tề mi thầm thì sẻ chia, là cái nắm tay song hành thực hiện mộng tưởng thái bình. Nam chính vừa cưng lại vừa ngầu, có thể hài hước đáng yêu, cũng có thể lạnh lùng quyết đoán, còn không thiếu phần dịu dàng thâm tình. Nữ chính giỏi giang, dũng cảm, vừa là người bạn đồng hành, vừa là người giúp nam chính mãi giữ vững sơ tâm.
Nếu các bạn đã từng yêu thích những bộ truyện như “Sơn Hà Chẩm” hay “Giả Quý Tộc” thì đây sẽ là sự lựa chọn tuyệt vời dành cho bạn. Vẫn là lối viết văn quen thuộc mang đầy cảm xúc và tình cảm, là sự sắp xếp xen kẽ hợp lý giữa các tình huống ngọt ngào và bi thương, cốt truyện phát triển một cách chặt chẽ, logic. Tất cả những điều ấy cùng tạo nên một câu chuyện lắng đọng trong tâm trí người đọc.
*Đoạn trích: Đêm động phòng hoa chúc
“Hai người đều cảm thấy hình như tiếng tim mình đập lớn đến nỗi hơi kỳ lạ, cảm giác trong phòng đều là tiếng tim đập của mình, Cố Cửu Tư xấu hổ, hắn nhỏ giọng nói: “Nàng đừng như vậy, ta sợ.”
Nghe vậy Liễu Ngọc Như không nhịn được “phụt” cười, nàng không căng thẳng nữa, nhỏ giọng nói: “Chàng sợ cái gì?”
Cố Cửu Tư giương mắt trong đêm tối, bất đắc dĩ nói: “Sợ nàng không vui.”
“Nói thật,” Cố Cửu Tư thở dài, “Ta biết tính nàng, nàng nhận định nàng là nương tử của ta, cho nên chuyện này, ta làm khi nào, nàng cũng sẽ không từ chối. Nhưng nàng không từ chối không có nghĩa là nàng thích. Ta luôn nghĩ, chuyện này phải làm nàng vui vẻ, bằng lòng cho ta, đó mới là điều ta muốn.”
Liễu Ngọc Như lẳng lặng nghe, Cố Cửu Tư đặt tay nàng lên ngực mình, bình tĩnh nhìn nàng: “Nàng nói cho ta, nàng bằng lòng không?”
Liễu Ngọc Như đỏ mặt, nàng cảm nhận được tiếng tim đập nhanh của người này dưới lòng bàn tay, nàng rũ mắt, trân trọng gật đầu, gật đầu xong lại sợ hắn không nhìn thấy, nhỏ giọng lặp lại: “Bằng lòng.”
Cố Cửu Tư cười khẽ, trong đêm, tiếng cười của hắn như gió đêm xen lẫn hương hoa, khẽ lướt qua trái tim nàng. Hắn vươn tay, ôm nàng vào lòng.
Hắn không nói gì, cúi đầu hôn lên tóc nàng, nàng run rẩy nhắm mắt lại, như hoa lê nở rộ run run trong nắng sớm.
Động tác của Cố Cửu Tư rất dịu dàng, dường như hắn cũng sợ, nhưng hắn vẫn đang ra vẻ trấn định thản nhiên.
Hắn cố gắng làm nàng thích ứng, cuối cùng mới nói: “Đây cũng là lần đầu tiên của ta, nếu có chỗ không thoải mái thì nàng nói với ta.”
Liễu Ngọc Như đỏ mặt gật đầu, hắn giơ tay vén sợi tóc dính mồ hôi thơm trên mặt nàng ra, dịu dàng nói: “Đừng chịu đựng.”
Liễu Ngọc Như bắt lấy ống tay áo hắn, run giọng: “Được.”
Nàng không chịu đựng.
Thật ra sau khi gặp được Cố Cửu Tư, nàng rất ít khi chịu đựng. Chỉ là bởi vì thật sự không đau như nàng dự đoán, cũng không khó chịu như nàng dự đoán.
Sau khi gặp được Cố Cửu Tư, dường như tất cả đều trở nên dễ dàng hơn, mỗi khi nàng cho rằng mình phải gánh vác nhiều cơn đau hơn, nàng đều phát hiện, cơn đau này còn ít hơn dự đoán của nàng rất nhiều.
Nàng cảm thấy tất cả đều rất tốt đẹp, không đáng sợ như trong tưởng tượng của nàng lúc nhỏ, thậm chí còn tốt đẹp hơn.
Nàng nhìn thấy tuyết rơi ngoài cửa sổ, nghe thấy tiếng ánh nến nổ mạnh, nàng nhắm mắt lại, ôm Cố Cửu Tư.
Nàng đột nhiên nghẹn ngào, mà khoảnh khắc trước khi nàng kêu lên, Cố Cửu Tư đã ôm lấy nàng trước, dịu dàng nói: “Ta yêu nàng.”
Nội tâm nàng chợt bình tĩnh lại.
“Ta cũng yêu chàng, Cố Cửu Tư””