HÀM RĂNG NGỌT NGÀO
Tác giả: Bất Chỉ Thị Khỏa Thái
Thể loại: Hiện đại, thanh xuân vườn trường, nam lưu manh – nữ dễ thẹn thùng, #SẠCH_SỦNG_NGỌT, nỗ lực thay đổi bản thân, nhẹ nhàng, HE
Độ dài: 68 chương + 4 ngoại truyện
Tình trạng: Hoàn edit.
Nguyễn Kiều là sinh viên năm nhất của Nam Đại, vì một vài lý do nên cô đã ở khu ký túc xá của sinh viên loại cao cấp hơn một chút. Đúng là điều kiện phòng ngủ miễn bàn nhưng môi trường thì cần chê rất nhiều.
Nguyên nhân chính là phòng ngủ hàng xóm vô cùng ồn ào, phố lên đèn là phòng đó… lên kèo mạt chược. Tiếng xào quân mạt chược, tiếng cười đùa mắng mỏ vô cùng ầm ĩ, Nguyễn Kiều thấy phiền không chịu nổi.
Thâu đêm suốt sáng, chơi chơi chơi cái gì mà chơi, Nguyễn Kiều cảm thấy, nếu Olympic tổ chức thêm bộ môn mạt chược thì cũng chưa đến lượt bọn họ báo danh vào vòng gửi xe đâu!
Vừa khéo, người ở phòng cách vách đó chính là đám người bộ phận Quốc tế, một tổ hợp bất cần đời, dù có là các huấn luyện viên địa ngục của môn Quân sự cũng không có cách gây khó dễ cho họ.
Tiêu biểu trong đó chính là Gu Jun Pyo hay còn gọi là Đạo Minh Tự – Lâm Trạm.
Còi báo động tập hợp quân sự hú hét đòi mạng mà anh vẫn còn thản nhiên ngủ ngon, lững thững đến muộn, thậm chí là quân trang không đầy đủ, ‘hở hang’ cởi trần, bật lại huấn luận viên tanh tách như tép nhảy.
Nguyễn Kiều nhận ra chàng trai này, gương mặt anh tuấn tú như những ngôi sao nổi tiếng, đó là phương diện khách quan, còn chủ quan với cô, anh chính là một ngôi sao chổi.
Nói có sách mách có chứng, như là Lâm Trạm bắt gặp cô đi kiểm tra sức khỏe, run tay làm đổ cốc nhỏ xét nghiệm nước tiểu, sau đó phải ở bên ngoài nhịn tiểu ba tiếng.
Được rồi, một ví dụ thôi cũng đủ nhói lòng lắm rồi…
Nhưng dần dần Nguyễn Kiều cũng không còn kinh ngạc nữa, dù đi đến đâu cũng có thể chạm mặt anh hình như đã thành một vấn đề nan giải.
Dẫu vậy nhưng cô không hề tán thành thói quen Lâm Trạm đặt biệt danh cho mình, đủ loại tên muôn hình vạn trạng, biến hóa khôn lường: Sadako không quên người đào giếng, bệnh nhân Parkinson, nấm lùn,…
Cho đến một ngày anh gọi cô là “Vợ ơi”, Nguyễn Kiều nghiền ngẫm, hình như cách gọi này… cũng không quá chướng tai đâu nhỉ.
…
Lâm Trạm là một thiếu gia phú nhị đại của nhà họ Lâm.
Anh thường đàn đúm với bạn bè, cà lơ phất phơ, trốn vài tiết học cưỡi motor hóng gió hoặc đi chơi bida, vào KTV, tay trái phì phèo điếu thuốc, tay phải cầm ly rượu nhâm nhi, hoàn toàn không sử dụng chất cấm và dính đến tệ nạn.
Cho đến một ngày nọ, anh gặp Nguyễn Kiều.
Lâm Trạm như bị trúng tà, ngày ngày bám theo nữ sinh phòng bên không tha.
Mọi người đều nghĩ anh nổi hứng nhất thời nhưng Lâm Trạm thực sự nghiêm túc, đơn giản là cô hội tụ đủ tố chất mẫu con gái anh mong ước.
Hàng phòng thủ của Nguyễn Kiều rất kiên cố, nhưng vừa hay, sức chiến đấu của Lâm Trạm cũng rất tràn trề.
Cách thức cua gái của anh chẳng phức tạp mấy, chỉ là lợi dụng chút lợi thế vẻ ngoài, mở lòng hơn để cô nhìn thấy con người thật của mình và không thể thiếu tác nhân da mặt dày đâm không thủng.
…
Trước kia cô ở cùng bạn trai cũ, rất nhạt nhoà, cô không hề lo lắng ảo tưởng về chuyện tương lai.
Nhưng giờ ở cùng Lâm Trạm, mỗi ngày cô đều cảm nhận rõ ràng họ đang yêu, cũng vì thế mà hằng ngày đều thầm lo sợ hai người không có sau này.
Nếu tình cảm của cô đối với Lâm Trạm chưa được coi là thích, vậy có lẽ cô mất đi khả năng thích một người rồi.
Nhưng cô không phải là thiếu nữ 16 tuổi ngây thơ không biết gì, chỉ cần tình yêu là có thể sống, cô biết cái gọi là thực tế.
Lâm Trạm luôn đối xử tốt với cô, không tính khí đại thiếu gia tuy nhiên dường như… ở bên nhau, anh chưa từng nghĩ sẽ thay đổi.
Cô thích lập ra kế hoạch cho tương lai nhưng có lẽ Lâm Trạm đã quen với việc đi bước nào tính bước nấy.
Cô sợ Lâm Trạm không có kế hoạch cho tương lai, càng sợ trong kế hoạch đó của anh không bao gồm cô.
Nhưng thời gian anh đi giảng dạy cùng cô ở vùng sâu, thay vì nói anh có thay đổi rất lớn, không bằng nói là cô có cơ hội được hiểu Lâm Trạm toàn diện hơn.
Anh tốt bụng, cần mẫn, luôn nghiêm túc khi làm việc. Có lẽ tri thức không thể thay đổi vận mệnh, nhưng tầm mắt có thể thay đổi được đời người.
Vì Nguyễn Kiều, vì bản thân mà Lâm Trạm nỗ lực phấn đấu, anh trưởng thành nhanh đến mức khiến cô đau lòng.
Dù quá trình vất vả nhưng sau khi tu thành chính quả có đủ năng lực để chăm lo, che chở cho cô gái nhỏ mình thương yêu, được mỹ mãn hạnh phúc bên cô suốt phần đời còn lại, Lâm Trạm cảm thấy công sức bỏ ra vô cùng xứng đáng.
…
Thật ra cũng là vì vô tình mình mới phát hiện ra bộ truyện này, ban đầu cũng không định nhảy vì không ấn tượng với tựa đề lắm (tui hay chọn tên truyện có mùi biến thái á). Nhưng xuyên suốt quá trình đồng hành từ đầu chí cuối mình cực kỳ vui vẻ.
Từ tình tiết hợp lý có tính liên kết, xây dựng nhân vật và tính cách chân
thật, lối hành văn hài hước của tác giả, toàn bộ làm mình rất chim ưng. Nhiệt liệt đề cử các bạn đọc cân nhắc tìm đến để theo dõi cách Lâm Trạm thay da đổi thịt, cũng như tình yêu mãnh liệt đi lên từ vườn trường của hai người!!!
Đương nhiên khi yêu không ít giây phút cãi vã hiểu lầm nhưng cặp đôi chính của chúng ta luôn tìm ra cách giải quyết mà không ảnh hưởng đến tình cảm.
Thật ra ban đầu Nguyễn Kiều rất kháng cự tình cảm của Lâm Trạm, cho rằng tính cách của hai người không thể nào ở bên nhau được.
Nhưng cô đã lầm, bọn họ giống như nam châm vậy, chính vì trái dấu nên mới thu hút đối phương.
Cũng như bao bạn nữ khác, cái ngày Nguyễn Kiều cảm thấy “toi đời” chính là khi cô muốn gội đầu trước khi đi gặp anh, thấy anh rồi thì trái tim nhỏ không chịu khống chế mà đập loạn ba da bum :v
Thích một người chỉ cần một khoảnh khắc, nhưng phải cố gắng rất nhiều năm để yêu một người.
Trong cuộc đời này không có khoảnh khắc nào giải thích được cho cô bốn chữ “tuổi trẻ ngông cuồng”.
Cô yêu chàng trai tuổi trẻ ngông cuồng này, cũng yêu dáng vẻ anh cố chấp nỗ lực từng ngày.
Thật ra Lâm Trạm đã từng có lúc không hề trông mong gì vào bản thân, trời đất bao la, mình là lớn nhất, anh căn bản không thèm quan tâm đến cảm nhận của người khác.
Nhưng anh nên cảm ơn Nguyễn Kiều, nhờ có cô mà anh có khát vọng hoàn thiện mình tốt hơn.
Anh cũng cần cảm ơn một nơi nữa, đó chính là Nam Đại. Ngôi trường này chứa đựng thanh xuân của anh, nhờ nó mà anh mới gặp được mảnh ghép còn thiếu của cuộc đời mình.
Vở kịch Lâm mặt dày:
Nguyễn Kiều uy hiếp: “Có muốn tớ rước tang cậu không?”
Lâm Trạm cười nhạt: “Điều kiện đầu tiên cậu phải là người thân của tớ đã. Nếu cậu là vợ tớ thì đội ngũ rước tang không thể thiếu cậu được.”
“…”
Ở trên chùa, Lâm Trạm muốn nói lời sáo rỗng: “Có phải cầu Bồ Tát phù hộ… tìm thấy một bạn trai đẹp trai giàu có, người nhà phải đối xử tốt với cậu, nhất quyết một lòng với cậu không? Cậu cần gì phải vái nữa, không phải đã có sẵn rồi sao?”
…
Trích đoạn Lâm “đã ăn thịt rồi thì không màng ăn chay”:
Lâm Trạm là cầm thú quả không sai mà!
Lúc nãy còn đang nghiêm túc học ngữ pháp, tự dưng tắm rửa xong thì biến thân rồi.
Nguyễn Kiều khóc không ra nước mắt, bản thân cô chưa tới hai lạng thịt mà còn bị cầm thú này bóc lột.
Ngày hôm sau, Nguyễn Kiều yên lặng cứng ngắc đưa điện thoại cho anh.
Lâm Trạm nâng mắt nhìn, trang web viết: Sinh hoạt tình dục thường xuyên dễ khiến đàn ông suy thận, suy giảm chức năng, rút ngắn tuổi thọ.
Lâm Trạm: ???