Review Truyện Hoàng Quyền

by admin

HOÀNG QUYỀN

Tác giả: Thiên Hạ Quy Nguyên
Thể loại: Cổ đại, hài ,ngược luyến, yêu hận tình thù, cung đấu, đoạt thiên hạ, song cường, HE.
Tình trạng: Đã xuất bản, đã chuyển thể thành phim – đã chiếu.
Review bởi: Kam Linh
—–
  Đây là một bộ thuần cổ đại rất đồ sộ, hoành tráng, cả tình tiết, âm mưu, nhân vật lẫn giọng văn. Giọng văn là thứ mình vô cùng ấn tượng ở tác giả này. Hào sảng, mỹ lệ. Nồng nàn, da diết. Tưng tửng, hóm hỉnh. Hân hoan, bĩ cực. Từng cung bậc cảm xúc được bày ra đầy đủ, tinh tế, hoa lệ, thịnh soạn như một bàn tiệc thượng hạng. Với rất nhiều người, nói đọc truyện có cảm giác tâm thần phân liệt quả không ngoa, phút trước khóc rưng rức, phút sau cười khùng khục, có lẽ chỉ cách nhau có dăm khổ văn thôi ấy. Đây đích xác là giọng văn cổ đại mà mình luôn trông đợi :)) 
 Và một điều ấn tượng nữa khiến mình cực kỳ tâm đắc ở truyện này đó là bản dịch hơn 40 chương đầu của nhà bạn Lạc Vô Tình, một bản dịch mình cho là xuất sắc dù mang dấu ấn cá nhân quá nhiều (đổi hình thức văn – từ văn xuôi sang thơ, đổi thành ngữ, can thiệp vào các vế câu, đôi khi là thêm thắt 1 vài tứ văn không gây ảnh hưởng về ý đồ bản gốc), đọc bản dịch này sẽ cảm thấy tiếng Việt thật phong phú, tiếng Việt thật đẹp, câu chuyện sao mà tuyệt mỹ nhưng vẫn gần gũi đến vậy.
  Quay về với plot truyện. Một hồi tranh đấu, yêu hận giữa huyết mạch tiền triều ẩn chốn dân gian và hoàng tử đương triều giấu tài thu mình. Nghe quen không, nghe có tưởng tượng ra hàng tỷ tình huống máu chó ngược luyến tàn tâm kinh điển không? Vâng, cốt truyện không thể cũ hơn nhưng từng bước dẫn dắt, từng bước giải quyết vấn đề, xử lý tình huống của mỗi nhân vật được tác giả biến hóa khôn lường, không theo lối mòn tư duy, từ những tình huống oái oăm dở khóc dở cười khiến ta lăn lộn cho đến những gút thắt đánh úp bất ngờ khiến người ta dứt ruột chết lặng với nỗi đau. Truyện là quá trình theo bước nữ chính Phượng Tri Vi giả nam trở thành quốc sĩ vô song, thành Ngụy tướng quyền khuynh triều đình cũng như khám phá ra thân thế bản thân và bị hãm sâu vào mối thù gia đình.
  Truyện có YY không, tất nhiên là có YY nhưng giống như Khuynh Linh Nguyệt, tác giả có đủ bút lực để YY nhân vật một cách thoải mái và sảng khoái. Chúng ta sẽ khoái trá khi chứng kiến Tri Vi thể hiện tài hoa, trí thông minh, sự khôn khéo và phong phạm phục chúng của mình bằng những thử thách bằng những tình huống qua ngòi bút sâu rộng của tác giả chứ không chỉ đơn giản vì tác giả bôi chữ bảo thế. Tương xứng với nữ chính, nam chính Lục hoàng tử, đẹp điên đảo, đẹp yêu nghiệt, lòng dạ khôn lường, mưu mô quỷ quyệt, là một cặp bài trùng với nữ chính chẳng sai. Họ vừa là người yêu vừa là tkẻ hù, vừa là tri kỉ vừa là tử địch. Dù là sát cánh hay là đối đầu, giữa họ có một sự ăn ý gần như tuyệt đối, được tác giả khai thác triệt để, tạo nên chemistry mạnh mẽ. 
  Bối cảnh truyện trải dài nhiều quốc gia, từng tầng âm mưu, tầng trận chiến được dàn dựng công phu. Bộ truyện dài như vậy, cho nên câu chữ mặc sức tung hoành =)) Cả câu chuyện quả không phụ cái tựa đề Hoàng Quyền, gió tanh mưa máu, minh thương ám tiễn, câu chuyện vương quyền tranh đấu đến nghẹt thở. Mình đánh giá mức độ đấu đá cân não hay ngang ngửa Lang Nha Bảng, nếu lên phim mà làm có tâm như thế nữa thì tuyệt cú mèo.
  Các nhân vật phụ cực kì sắc nét và có câu chuyện độc lập tạo dấu ấn cho riêng mình. Đọc bộ này mình đã khóc rất nhiều, chủ yếu khóc cho các câu chuyện bên lề, cho các nhân vật phụ, bởi vì truyện rất dài cho nên tần suất khóc của mình nó nhiều hơn các bộ trước đây mình đã đọc. Tương tự vậy, tần suất cười cũng ngang ngửa, cười lộn cả ruột. Tình tiết truyện mang tính xâu chuỗi rất cao, khi đọc phải nhớ lấy tình tiết của nhiều chương trước để mà liên kết lại, lối kể úp mở hấp dẫn, bất ngờ sẽ làm người đọc càng ngày càng tò mò nhưng không dám đọc lướt sợ chương sau bỏ qua điều gì.
 Nói chung, truyện cực hay, hài thỏa mãn nhưng cảnh báo là ngược thì cũng ngược đừng hỏi, vì nó dài vậy nên có lẽ mình sẽ chấm điểm ngược cao một chút, bởi lâu lâu cho ăn miếng ngon xong tác giả sẽ lại ngược độc giả một chập, quá trình lập đi lập lại 4 tập truyện, tập nào cũng dài ngoằng. Quá trình đọc đôi khi mình phải tạm drop, lật đến chương cuối HE đọc để lấy hơi rồi mới tiếp tục được. Nhiệt liệt đề cử.
—–
 Phần dưới đây mình dành nhân vật yêu thích – Sở vương Ninh Dịch của Hoàng Quyền.
 Nhân vật này xuất hiện ngay từ chương 1 của truyện, thậm chí ngay cả trước đó, trong phần tiền truyện. Nếu để ý kĩ, bạn sẽ thấy ngay từ phút bạn đầu nam nữ chính đã được định là tử thù. Thần đồng 7 tuổi, dẫn dắt truy binh đuổi giết huyết mạch cuối cùng còn sót lại của tiền triều Đại Thành, để rồi chính lần đó ngộ thương, rơi vào cảnh thập tử nhất sinh, thay đổi cả vận mệnh sau này của hai đứa trẻ ngày ấy.
 Thân là lục hoàng tử đương triều, chàng là vị hoàng tử nổi tiếng nhất, không chỉ bởi chàng đẹp một cách yêu nghiệt, mà chàng còn từng là thần đồng với tài năng xuất chúng.
[Trong kinh thành từng lưu truyền hai câu thơ sau :
Cành cao mai nở trước mùa, biếc xanh hoa thắm một màu Sở thiên.
Gió lùa hương ngát trong đêm, long lanh sương trắng giữa trời hừng Đông.
Thơ trên tả người, không phải ai xa lạ, chính là ám chỉ Sở vương Ninh Dịch. ]
 Thế nhưng, sau biến cố năm 7 tuổi, trải qua cơn bạo bệnh, chàng bỗng thu mình, dựng nên cái vỏ bọc Sở vương đàng điếm hoang đường, ngông nghênh bất kham, phong lưu đa tình. Từ đây giấu tài, làm một Sở vương chẳng có tính uy hiệp, một cái đuôi lộ liễu của thái tử đương triều. Chàng diễn kịch cho ai xem? Cho phụ hoàng bạc bẽo, độc ác, đa nghi. Cho những người anh em chực chờ đạp kẻ khác xuống bùn để lót đường đến ngôi báu. Cho đám bè cánh quan lại quý tộc hăm he xâu xé như lũ sói đói rình rập. Phải, chàng bí mật xây dựng mạng lới vây cánh cho mình, câu kết với Tân Tử Nghiên, viện đầu của học viện Thanh Minh, cái nôi đào tạo con em quý tộc thành rường cột nước nhà. Bề ngoài họ làm ra vẻ đối địch nhưng bên trong họ kết thành đồng minh vững vàng. Liên minh này là một mắt xích quan trọng trong kế hoạch đoạt lấy vương quyền của Ninh Dịch.
 Mang trong mình đầy đủ phẩm chất của bậc đế giả, có lạnh lùng, có quyết đoán, có tâm cơ, có mưu đồ, con đường tới ngai vàng của chàng là thẳng tắp cho đến khi gặp biến số là nữ chính. Ban đầu nàng vẫn nằm trong kế hoạch của chàng, là một mắt xích trong nhiệm vụ bí mật điều tra về dư nghiệt tiền triều. Ninh Dịch đã hơn 1 lần muốn giết Phượng Tri Vi bởi nàng làm xáo trộn kế hoạch của chàng. Thế nhưng cứ lần lữa mãi, chàng lại bị trí thông minh và sự tinh quái của nàng hấp dẫn. Không những thế, nàng quá thông minh, đến mức đấu trí lại được với chàng, thậm chí khiến chàng gậy ông đập lưng ông.
 Thuở ban đầu, họ dè chừng nhau một chút, đối đầu nhau một chút, lại hấp dẫn nhau một chút. Rồi từ đó số phận họ đưa đẩy khiến sợi dây sinh mệnh của cả hai cứ bện lấy nhau. Đâu là tương hỗ, đâu là lừa gạt, đâu là tín ước, đâu là phản bội? Quyển 1 truyện chủ yếu về quá trình từ tình cờ bất đắc dĩ đến sắp đặt có chủ đích mà hai nhân vật chính kề vai sát cánh, vun đắp tình cảm rất đáng yêu. Họ ăn ý nhau từ suy nghĩ đến hành động, thậm chí chỉ cần nhìn qua ánh mắt đã biết đối phương muốn gì, định làm gì, cho dù lòng tin giữa họ rất mong manh nhưng hơn 1 lần vào thời khắc sinh tử họ giữ chặt lấy đối phương, dùng sinh mạng của mình để đánh cược. Và từ đó, tình yêu nhen nhóm, nguyên sơ và tươi đẹp. Mình cực kì thích phân đoạn Ninh Dịch gửi cho Tri Vi chiếc hộp gỗ nhiều ngăn, mỗi lần lắc hộp sẽ lại rơi ra một bức thư tình. Thật ngọt ngào biết bao, bởi vì họ chưa thực sự đối mặt trao lời yêu, cho nên phân đoạn đọc thư này rất phấn khích
 Thế nhưng, sau đó, tình vỡ mộng tan. Thù nước thù nhà đã đẩy hai người về mãi hai đầu chiến tuyến xa tít.
[ Đế Kinh năm Trường Hi thứ mười ba, có cô gái mồ côi bị đuổi khỏi nhà, có tiểu tử kỹ viện ăn nhờ ở đậu, có Quốc sĩ vô song một bước lên mây, có thiếu niên khâm sai thuận buồm xuôi gió.
Đế Kinh năm Trường Hi thứ mười ba, có Hoàng tử phong lưu ruổi ngựa kinh hoa, có đế vương khai quốc lạnh lẽo bạc tình, có một đời nữ soái nhẫn nhục cầu sinh, có thiếu niên vô tội ngây thơ chờ chết.
Đế Kinh năm Trường

Hi thứ mười ba, có buổi đầu gặp gỡ lạnh nhạt giữa hồ băng mùa đông, có nửa đêm đối ẩm nơi cầu vắng gió lộng, có dựa dẫm cầu sinh trong mưa phùn chùa cổ, có sinh tử cận kề trong gió mây Hoàng Hải.
Đế Kinh năm Trường Hi thứ mười ba, có hồi ức rực rỡ nhất xán lạn nhất trong đời một người, trong đêm tuyết đầu tiên của năm, đã lặng lẽ sang trang.
Vùi lấp phồn hoa. ] – trích trên Page Pavico.
 Từ đây Ninh Dịch chính thức bước đi trên con đường ngược tâm đầy chông gai. Phải dùng đến cái cớ phong tỏa kí ức để Tri Vi có lý do mà lần nữa tiếp cận chàng. Họ đều biết chẳng có ai mất trí nhớ cả, nhưng họ đều ngầm lấy cái cớ đó để ở gần nhau, để tiếp tục kế hoạch của mỗi người. Nếu hỏi ai có thể là tri kỉ của nữ chính, đó hẳn phải là Ninh Dịch, hai cái đầu có lối tư duy người thường khó theo kịp, lắt léo, khó lường, lạnh lùng, nhanh chóng.
 Nữ chính vẫn luôn cho rằng chàng bạc tình như bậc đế vương cha chàng. Mục đích duy nhất của đời chàng là vương vị, nàng chỉ nằm trong âm mưu, là đá lót đường cho chàng. Vẫn cho rằng chàng dối gạt nàng, chàng chẳng thể yêu nàng vượt qua được giang sơn xã tắc, yêu thì đã sao, yêu cũng chỉ đến thế. Huống chi còn có thù bức chết mẹ mình (mẹ nuôi, ko phải Ninh Dịch ra lệnh giết mà thuộc hạ tự chủ trương). Thế nhưng nàng không biết rằng, mục tiêu đời chàng đã rẽ ngang từ rất lâu rồi, từ cái ngày nàng trở về từ cõi chết, hắn trúng độc dở mù lòa, sờ lên hàng chữ mà hoàng hậu tiền triều để lại, chàng đã biết tất cả về nàng và cũng tự làm ra quyết định của đời mình.
[ Hắn vận hết toàn lực đoạt lấy đế vị này, chẳng qua là để có được quyền lực tuyệt đối, khiến nàng có thể tự do giải thoát mình khỏi lời thề, nếu huynh đệ khác của hắn ngồi lên chiếc ngai ấy, con đường nàng đi đại nghịch như vậy, ai có thể dung thứ cho nàng sống sót?
Theo lời thề vây hãm nàng mà tiếp tục, hắn sẽ tiếp sức cho nàng, hắn chẳng tiếc dâng thiên hạ này cho nàng thực hiện lời thề, hắn chẳng từ thủ đoạn biến mình thành tấm lót đường cho nàng lui, hắn làm hết thảy, vì chính mình, hơn thế nữa cũng vì cho nàng an tâm.]
 Vận mệnh trớ trêu, dù có thù địch như vậy, nhưng họ vẫn cứ quấn quýt lấy nhau, hoặc có lẽ là do Ninh Dịch cố chấp dây dưa. Chàng nói, nếu mình không lưu manh vô sỉ, làm sao có thể quấn lấy nàng. Tri Vi dù mang nặng mối thù, nhưng cũng chẳng thể cưỡng lại những rung động chàng trai ấy đem lại. Cho đến một thời khắc, nàng đã từng nghĩ buông bỏ mọi khúc mắc, chọn tin chàng lần nữa. Thế nhưng ông trời chẳng thương, vì kẻ gian hãm hại, họ lại tiếp tục hiểu lầm mà xa mãi.
[Thật sự không có lối đi sao?
Chỉ là thời cơ chưa đến mà thôi.
Nàng định ôm lấy hắn cùng nhau lăn xuống vực sâu, hắn lại chẳng thà nửa đường bứt ra bỏ lại nàng, lăn xuống trước kết lưới chờ dưới nơi vực kia.
Cõi lòng nàng tràn đầy ân thù quyết liệt, hắn lại khát khao có nhiều hơn thế, vượt qua cả sinh tử.
Hắn muôn thiên hạ này thái bình, lại càng muốn thiên hạ thái bình này có nàng an nhiên, hắn chẳng dám chết trước nàng, đơn giản là vì hắn muốn thấy nàng từng bước vượt qua nguy cơ, đi đến trước mặt hắn.
Nếu hắn không ở đây, giang sơn gió mưa này, ai sẽ chừa cho nàng một phần đường lui?
Nở nụ cười khe khẽ, hắn từ từ buông ngón tay.
Đi thôi.
Nàng muốn lật đổ thiên hạ, ta bèn ở đây giữ vững nó cho nàng.]
 Phút chót, nữ chính cũng đã nhận ra tấm lòng của Ninh Dịch, cũng đã biết cội nguồn cái chết của mẹ, di nguyện thực sự của bậc tổ tiên và chấp niệm không đáng có của vị tiền bối Huyết Phù Đồ. Nàng hối hận bởi lời thề của nàng hóa ra được xây dựng trên sự dối trá, bởi con đường nàng đi được đổi biết bao sinh mạng vô tội và sự hi sinh của những người thân yêu, trong đó có Ninh Dịch.
[“Trong mộng giang sơn, giang sơn như mộng… Một phen hỗn loạn người tranh ta giết, kết quả có là gì? Chẳng qua nửa vò rượu lạt, một thân hào sảng, khúc tàn cầm đứt, mái đầu phong sương.” ]
 Phút giây nàng gieo mình, hắn chết lặng.
[Ninh Dịch nhắm mắt lại, có nỗi đau đến cùng cực rồi chết lặng, tim còn đây, tâm nơi đâu.
Nàng hao hết tâm tư cũng phải thấy hắn chết, tới giờ phút này còn tựa vào người khác mà cười chờ kết cục của hắn. Hắn với nàng, cả đời quấn lấy nhau nửa đời tranh đấu, hô mưa gọi gió, hóa ra chỉ là vì chờ giây phút này, xem ai chết trước.
Vậy, hãy thế đi. ]
 Đây là kết cục chính văn = (( Tuy nhiên đến ngoại truyện, chúng ta sẽ biết được, nữ chính được cứu, không chết, nam chính cũng không trúng độc mà thực ra là nữ chính lừa nam chính, còn giải độc cho chàng. Chàng bày kế nhường lại ngai vàng, giả chết để bức nàng ra mặt. Giờ phút này “chuộc hết tội nghiệt, vượt qua sinh tử”, họ đã có thể ở bên nhau.
[ Ninh Dịch chợt tràn đầy cảm kích trong lòng – trả qua nhiều biến cố nghiêng trời lệch đất như vậy, lướt qua biết bao nhiêu cạm bẫy tưởng chừng vĩnh viễn không vượt nổi, gặp được nhiều thời khắc tuyệt vọng đến như vậy, vô số lần cho rằng đời này kiếp này đến chết cũng chẳng thể bên nhau, chẳng nghĩ được cuối cùng có một ngày vượt qua sinh tử, thấy ánh rạng đông.

You may also like

Leave a Comment