Review Truyện Khanh Khanh Của Tôi

by admin
khanh khanh của tôi

KHANH KHANH CỦA TÔI
Tác giả: Xuyên Lan
Thể loại: Ngôn tình, hiện đại, giới giải trí, hào môn thế gia, thiên chi kiêu tử, HE
Số chương: 98
Tình trạng: Hoàn
Đối với một người, đau đớn nhất là khi như thế nào? Có lẽ, đó là khi bản thân đang ở trong thiên đường lại sơ sẩy ngã xuống địa ngục, là khi bản thân đang chìm trong vô vàn hạnh phúc bỗng nhiên chẳng còn lại gì. Đúng, đó là nỗi đau như thế, giống như nỗi đau trong tình yêu của nam chính Hoắc Vân Thâm và nữ chính Ngôn Khanh của chúng ta.
Ngôn Khanh là một cô ca sĩ ẩn danh trên mạng xã hội. Cô xinh đẹp, tươi tắn, diễm lệ, có giọng hát ấm áp ngọt ngào. Trong một lần trở về sau khi ghi âm bài hát, đi qua một cây cầu, cô nhìn thấy một người đàn ông.
Anh ta muốn chết.
Và cô cứu theo bản năng.
Nhưng cô không ngờ, người đàn ông đó lại là Hoắc tổng – nhân vật chính trong câu chuyện cô từng nghe. Người ta bảo anh ta cố chấp, điên cuồng, không biết chấp nhận sự thât. Người ta bảo, ba năm trước đây, người yêu của Hoắc tổng xảy ra chuyện, chết không thấy xác, tòa án sắo tuyên bố tử vong. Người ta đồn anh lạnh lùng tàn nhẫn, mắc bệnh điên, nhân cách vặn vẹo. Thế mà Ngôn Khanh lại cứu anh ta, và rồi, cô bị anh ta nhận thành cô người yêu kia.
Điều này sao có thể?
Trong kí ức của Ngôn Khanh không hề có ấn tượng với Hoắc Vân Thâm, và cũng không có một ký ức ngọt ngào với anh ta cả. Trong trí nhớ của cô, có có một cuộc sống rất bình thường. Năm 6 tuổi, cô theo cha mẹ sang Canada định cư, cô có ký ức về cuộc sống bên đó, về học hành, về người thân bạn bè. Đến năm 20 tuổi, cha mẹ cô mất, cô mới quyết định về nước. Ký ức của cô rõ ràng như vậy, sao cô có thể là Vân Khanh trong lời nói của bọn họ và của anh ta?
Nhưng Hoắc Vân Thâm chắc chắn cô là Khanh Khanh của anh. Họ quen biết nhau năm 14 tuổi, xác định quan hệ năm 16 tuổi và định chung thân năm 18 tuổi. Họ đều là những đứa trẻ thiếu thốn tình cảm của gia đình, anh là con riêng của nhà họ Hoắc, còn cô thì bị đối xử như người ngoài trong nhà họ Vân. Họ yêu thương và gắn bó với nhau không rời. Khi ấy Hoắc Vân Thâm chẳng có gì cả, anh không ngừng nỗ lực để cho cô cuộc sống thoải mái nhất, để cho cô là công chúa của anh. Nhưng biến cố xảy ra chia cắt hai người họ. Anh không tin cô chết, sao cô có thể bỏ anh đây. Anh giành lấy nhà họ Hoắc, dù bản thân không thích lên tivi hay báo chí nhung anh vẫn không ngừng xuất hiện trên đó. Tại sao ư? Tại vì anh muốn để cho Khanh Khanh nhìn thấy anh, biết rằng anh vẫn đang đợi cô. Ba năm rồi, khi nỗi đau như ghim sâu nơi đáy lòng, khi anh chẳng còn lại gì, thậm chí còn chẳng giữ nổi con mèo yêu quý của cô, Khanh Khanh của anh lại trở về. Trong phút giây anh tưởng như bản thân sẽ đi theo cô, cô xuất hiện. Ông trời cứ như trêu đùa anh. Cô trở về, ấy vậy mà ký ức lại bị người khác ép buộc thay đổi, cô không còn nhớ đến anh, không còn là Vân Khanh mà tin chắc rằng bản thân là Ngôn Khanh. Nhưng không sao cả, đối với Hoắc Vân Thâm, chỉ cần Vân Khanh còn sống đã là điều quý giá nhất.
Khanh Khanh đã từng bám riết lấy anh, trao cho anh những sự ấm áp.
Khanh Khanh đã từng bị anh xua đuổi nhưng quyết không buông.
Khanh Khanh đã từng nũng nịu gọi anh là ‘bảo bối Thâm Thâm’.
Lúc mới gặp lại, Hoắc Vân Thâm từng nghĩ chỉ cần cô còn sống, chỉ cần có thể nhìn thấy cô, nhưng giờ đây, cô sợ anh, cô né tránh anh, không tiếc làm mình bị thương để thoát khỏi anh khiến anh đau đớn rất nhiều. Anh không muốn cô khóc, không muốn cô phải buồn, anh không thể buông tay cô ra thêm một lần nữa. Trong những năm tháng không ngừng tìm kiếm Vân Khanh, Hoắc Vân Thâm đã tự trách rất nhiều lần. Nếu như khi ấy anh
Advertisement
không ngủ quên, nếu như khi ấy anh đủ mạnh mẽ… Thì có lẽ, có lẽ cô sẽ không bị bắt đi, sẽ không rời xa anh, sẽ không bị người ta lấy đi rồi tái tạo ký ức mới một cách tàn nhẫn. Anh chỉ còn cách ép buộc cô bên cạnh mình bằng bản hợp đồng ‘thế thân’.
Hoắc Vân Thâm lạnh lùng, tàn nhẫn trong mắt người khác là thế, nhưng trước mắt Ngôn Khanh, anh chỉ là một người đàn ông với tình yêu hèn mọn. Vị tổng tài cao quý ấy lại quỳ xuống băng bó chân cho Ngôn Khanh, đi tất cho cô. Vị tổng tài tàn nhẫn ấy bảo vệ cô mọi lúc mọi nơi, chưa bao giờ để cô phải thiệt thòi, còn bản thân anh chồng chất những vết thương. Vị tổng tài điên cuồng ấy lại ngồi dưới khán đàn, cổ vũ cho Vân Khanh một cách mộc mạc nhất: bảo bối Khanh Khanh, có anh ở đây rồi. Nếu nói Khanh Khanh không mủi lòng thì không phải. Anh điên cuồng thật, chiếm hữu thật, và tình cảm dành cho cô là thật. Ban đầu, Khanh Khanh rất phân vân và giằng xé, vì cô cảm thấy tội lỗi với ‘Vân Khanh’ và không muốn bản thân trở thành thế thân. Kể cả khi cô đã kí vào bản hợp đồng, Khanh Khanh vẫn có ý né tránh. Nhưng dần dần, cô mở lòng, cô muốn đón nhận anh, cô muốn yêu thương bảo bối Vân Thâm thật nhiều.
Thời gian trôi qua, từng vỏ bọc ký ức dần dần sáng tỏ. Ngôn Khanh có nguy cơ mất trí nhớ lần nữa. Nhưng, dù cô mất trí nhớ bao nhiêu lần đi chăng nữa, anh sẽ khiến cô nhớ lại, níu giữ cô bên cạnh mình như cô đã từng nói: “Vậy anh phải bắt em, nhốt em lại, để em nhìn thấy một mình anh mỗi ngày cho đến khi em nhớ ra anh mới thôi.”
“Khanh Khanh của tôi” của Xuyên Lan là một tác phẩm thuộc thể loại chiếm hữu rất hay và cảm động. Tình cảm của nam nữ chính từ khi còn đi học, cho đến khi trưởng thành và tìm thấy nhau khiến người đọc không dứt ra nổi. Thương nhất là cho anh chàng nam chính Hoắc Vân Thâm của chúng ta, anh đã phải sống vật vã khi ánh sáng duy nhất bị tước đi, anh đã yêu hèn mọn thế nào. Tất cả chi tiết trong truyện đều gây ấn tượng cho mình. Đặc biệt là phần ngoại truyện, nam nữ chính có một đứa con trai đáng yêu, điều này đã làm cuộc sống của họ càng thêm hạnh phúc. Nếu các nàng nhà Đảo còn đang băn khoăn về tác phẩm này, đừng lo ngại mà hãy đu ngay đi nhé!

You may also like

Leave a Comment