KHI MẸ RA TAY
Tên gốc: Vai ác mụ mụ phấn đấu sử
Tác giả: Da Thanh Oa
Thể loại: Xuyên thư, hệ thống, hài hước, sủng ngọt văn, ý nghĩa, nhân văn, #Có_mấy_nhóc_tì_vô_cùng_đáng_yêu, HE.
Độ dài: 116 chương + 6 phiên ngoại
Tình trạng: Hoàn convert – Đang edit
____
Cả đời của Tiêu Vũ chính là một câu chuyện cười, cô sinh ra và lớn lên trong một gia đình nghèo khó, khi trưởng thành liền mượn tiền lên phía Bắc lang bạt kiếm sống. Đương nhiên, một người thân cô thế cô, chỉ được mỗi ngoại hình đẹp như Tiêu Vũ thì ăn no mặc đủ đã may rồi.
Vất vả lắm cô mới nhờ ngoại hình bắt mắt của mình mà quen được một người bạn trai chuẩn không cần chỉnh, đẹp giàu không thiếu thứ gì, trừ việc không thân thiết, không dịu dàng, không yêu cô lắm thì mọi thứ đều tốt.
Sau đó người bạn trai kia tìm được người anh ta yêu liền đá bay Tiêu Vũ, đá đến không thương tiếc gì!
Cô không chấp nhận được chuyện này liền bắt đầu phản kích, kết quả là bị trả thù đến thương tích đầy mình…Và rồi, cô đã chết.
Ngay giây phút Tiêu Vũ trút xuống hơi thở cuối cùng, hệ thống 404 xuất hiện, nó tự xưng là hệ thống hướng dẫn, chuyên bày cách cho người ta có một cuộc sống hạnh phúc, nhưng điều kiện tiên quyết là ký chủ phải nhập vào thân thể của người khác, mà thân thể này yêu cầu ký chủ phải hoàn thành được tâm nguyện của nguyên chủ để lại, chỉ khi hoàn thành xong ký chủ mới có được cuộc sống hạnh phúc tự do của chính mình.
Chết tử tế làm sao bằng sống sót, nếu có thể sống vì sao phải chọn cái chết? Tiêu Vũ tự nhiên không bỏ lỡ cơ hội này, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ cô sẽ có cuộc sống mới, có thể sống tốt hơn bây giờ, hưởng thụ vinh hoa phú quý trước kia chưa bao giờ được hưởng thụ, đương nhiên quá tốt.
Vì thế, Tiêu Vũ hớn hở nhận lấy nhiệm vụ. Nhưng đợi đến khi đã xuyên sách, cô chỉ muốn giơ ngón tay giữa với hệ thống.
Sao cậu không nói cho tôi biết, nguyên chủ hầu như liệt toàn thân.
Sao cậu không nói cho tôi biết, nguyên chủ đã là mẹ người ta.
Sao cậu không nói cho tôi biết, nguyên chủ đúng là tiểu thư nhà giàu, nhưng đây chỉ là chuyện “đã từng”, còn ly dị luôn với người chồng giàu có.
Cậu thậm chí còn không chịu nói cho tôi, con của nguyên chủ chẳng những là nhân vật phản diện… Mà hai nhân vật phản diện cả nam lẫn nữ đều là con tôi.
Hệ thống: Tui ngu gì nói cho cô!
Tiêu Vũ: “…”
Hệ thống: Năng lượng của tui chỉ cho cô một cơ hội có thể phục hồi, nhưng cô phải tự mình tập phục hồi chức năng mới trở lại như cũ được.
Tiêu Vũ: “…”
Hệ thống: À mà do tui xài hết năng lượng để chữa bệnh cho thân thể này rồi nên sắp tới sẽ tắt máy hơi lâu, có gì cô tự lo liệu nhe, tạm biệt.
“….” Tiên sư bố nhà cậu!!!
Thế là trong tình trạng dầu sôi lửa bỏng này, Tiêu Vũ đành phải nói con trai Tiêu Nhược Quang liên lạc với người chồng trước – Quý Huyền. Thật may rằng, người chồng trước này vẫn rất tốt bụng và trách nhiệm khi đón cả cô và con trai về nhà chăm sóc.
Cũng từ đây câu chuyện gia đình về một người mẹ gian xảo, một ông ba ngốc nghếch và những đứa trẻ dễ thương bắt đầu, nhiều câu chuyện dở khóc dở cười, những hành động quan tâm ngọt ngào, ấm áp, tất cả cùng tạo nên một ngôi nhà tràn đầy những tiếng cười.
.
.
.
“Khi mẹ ra tay” là một bộ truyện vô cùng dễ thương, ngọt ngào và hài hước. Mới đầu mình phân vân có nên để tag “Gương vỡ lại lành” hay không, nhưng sau đó nghĩ lại thì rõ ràng Tiêu Vũ bây giờ và Tiêu Vũ lúc trước là hai người hoàn toàn khác nhau, chính Quý Huyền cũng đã nói người anh yêu là Tiêu Vũ của hiện tại và có lẽ tình yêu của anh dành cho Tiêu Vũ quá khứ đã kết thúc khi cả hai ký vào đơn ly hôn.
Vì vậy đối với mình, cả Quý Huyền và Tiêu Vũ của hiện tại đều đang bắt đầu một tình yêu mới, nó không hẳn là “Gương vỡ lại lành” nên mình nghĩ sẽ không để tag đó ở thể loại.
Khi đọc bộ truyện này mình ấn tượng nhất là sự hiểu chuyện, ngoan ngoãn và dễ thương của mấy nhóc tì. Nguyên chủ Tiêu Vũ có hai bé con rất đáng yêu là con gái Quý Du và con trai Tiêu Nhược Quang, trong nguyên tác cả hai bé đều không có kết cục tốt đẹp, một phần lớn trách nhiệm cũng là do sự ra đi của người mẹ…
Nguyên chủ Tiêu Vũ là một người vừa đáng thương vừa đáng giận.
Đáng thương là vì đến cuối cùng cô cũng không thực hiện được ước mơ trở thành nhà dương cầm nổi tiếng, đến cuối cùng tuyệt vọng buông bỏ tất cả mọi thứ mà hướng tới tử vong.
Đáng giận là cô quá quật cường không chịu cúi đầu nhận sai, cô giấu Quý Huyền sự tồn tại của Tiêu Nhược Quang, làm bé chưa bao giờ được hưởng tình thương của cha, cô chưa bao giờ thực hiện trách nhiệm làm mẹ đối với con gái, rõ ràng cô biết mẹ kế không phải là người tốt nhưng lại chưa vì con gái làm điều gì, tuy rằng khi đó cô đã toàn thân tê liệt.
Nguyên chủ qua đời khi Tiêu Nhược Quang mới 6 tuổi, qua đời vào đúng năm Tiêu Nhược Quang mới chính thức bước vào tiểu học. Qua đời khi Tiêu Nhược Quang đã chăm sóc cô nằm liệt suốt 3 năm, qua đời vào ngày học đầu tiên của bé, là khi bé cầm bài thi 100 điểm vui vẻ trở về khoe với mẹ. Cứ thế, Tiêu Nhược Quang bị đưa vào cô nhi viện, để rồi sau này bi kịch xảy ra khi chị không nhận ra em, trở mặt thành thù.
Thật may mắn khi Tiêu Vũ của hiện tại đã xuất hiện, một người tuy có nhiều lúc hay tưng tửng, thích đùa dai lại rất gian manh nhưng là một người mẹ tốt và yêu thương con. Thật may khi tiểu Quang không phải tiếp tục hiểu chuyện đến đau lòng, rõ ràng ủy khuất đến muốn khóc lại phải tự an ủi mình: “Nạp điện, nạp điện, không khóc, mình là bảo bảo ngoan”, thật may khi tiểu Du không còn phải tủi thân khi ai cũng có mẹ mà mình lại không có.
Cảm ơn Tiêu Vũ khi cô đã cho tiểu Du và tiểu Quang một gia đình trọn vẹn hạnh phúc, để hai bé có thể tiếp tục nở những nụ cười hồn nhiên, vô lo vô nghĩ.
Tình yêu giữa Quý Huyền và Tiêu Vũ rất hài hước, ngọt ngào và cũng không kém phần lãng mạn. Một Quý Huyền với vẻ ngoài bá đạo tổng tài, lạnh lùng sắc bén nhưng lại mang một tâm hồn có phần ngốc nghếch, là người cuồng con thương vợ, sẵn sàng đầu hàng hai tay khi con mình làm nũng, chuẩn hình tượng của một “từ mẫu”. Một Tiêu Vũ hài hước, vui tính nhưng lại chuẩn “nghiêm phụ” khi cần thiết. Cứ thế một nhu, một cương phối hợp cùng tạo nên một gia đình hoàn chỉnh.
Tóm lại, “Khi mẹ ra tay” có đủ các yếu tố hài hước, dễ thương, cảm động, nhân văn, ngọt ngào và lãng mạn. Bạn có thể cười thỏa thích với những màn đối đáp giữa Quý Huyền và Tiêu Vũ, có thể không kiềm được mà thét lên “Dễ thương quá đi” với các hành động ngây thơ của mấy nhóc tì, đôi khi sẽ phải gật gù tán thành cách dạy con của Tiêu Vũ.
Đây là một bộ truyện rất hay nên mình xin đề cử cho các bạn cùng đọc, nhà edit bộ này có văn phong rất hài hước, pass cũng có hướng dẫn giải nên mọi người có thể thoải mái đọc. Nếu bạn nào chờ edit lâu quá có thể thử đọc convert, convert khá dễ đọc, không có quá nhiều từ khó đâu ^^.
Trích đoạn:
– Khi mẹ đối phó tiểu tam:
“Cô Y tính đến nhà mình chơi nhưng con không cho, con bảo cô ấy hai ngày nữa rồi đến.” Mặt Quý Du viết câu “Con rất ngoan phải không?”
Tiêu Vũ trầm ngâm một lát rồi hỏi: “Cô Y có kiêng ăn gì không? Hiếm khi cô ấy
tới đây, chúng ta phải tiếp đón cô ấy chu đáo mới được.”
“Cô giáo không ăn cay được, con nghe cô Lâm lớp bên cạnh bảo thế.” Quý Du đắc ý nhìn Tiêu Vũ, cười đáp.
Tiêu Vũ à một tiếng, gọi: “Bác Khổng, thứ Bảy chúng ta chỉ nấu món cay thôi nhé!”
Quý Du ngu mặt ra, sau đó hồn nhiên chớp mắt, ngu ngơ hỏi: “Mẹ ơi… Không phải chúng ta… mở tiệc chiêu đãi cô giáo sao?”
Tiêu Vũ thở dài não nề: “Đúng thế! Chúng ta có thể hầm một nồi Phật nhảy tường truyền thống cho cô giáo, nhưng hôm đó mẹ muốn ăn cay!”
Quý Du lập tức nắm lấy tay Tiêu Vũ nói: “Vậy chúng ta ăn cay đi!”
“Con gái ngoan.” Tiêu Vũ vui vẻ mỉm cười, Quý Du liền cảm thấy mình đã làm đúng.”
-Ba ba giải quyết tiểu tam:
“Quý Huyền bất đắc dĩ lắc lắc đầu, sau đó liền tiếp điện thoại, đương nhiên, trong điện thoại chẳng qua là Y Lam Nhã một hồi oán giận Tiêu Vũ cho cô ta nghỉ việc.
Quý Huyền nghe xong, chỉ nói một câu nói: “Đây là ý của tôi”. Sau đó không chút lưu tình cúp điện thoại.
Nhìn thấy Quý Huyền dứt khoát lưu loát như vậy, Tiêu Vũ lập tức vỗ tay: “Quá ngầu, quá đẹp trai, ba ba thật đẹp trai.”
Sau đó quay lại nhìn con trai con gái của mình nói: “Nhìn cái gì? Mau vỗ tay.”
Vì thế, Quý Du cùng Tiêu Nhược Quang liền bắt đầu vỗ tay, cũng hô to: “Ba ba quá ngầu, ba ba thật lợi hại.”
“Ba ba quá đẹp trai, ba ba thật ngầu.”
Quý Huyền: “…”
-Mẹ dạy con gái:
“Mẹ ơi, cô Ban giúp mẹ làm thủ tục xuất viện rồi.”
Tiêu Vũ gật đầu hỏi: “Cô Ban kết hôn rồi à?”
Quý Du lắc đầu nói: “Chưa ạ!”
Tiêu Vũ liền nói: “Vậy thì con phải kêu là chị Ban, đừng có gọi người ta là cô.”
Quý Du nhíu mày: “Cô ấy sắp sửa ba mươi rồi, cô Y nói ai hơn hai mươi tuổi đều gọi là cô hết. Hừ, con không muốn nói dối đâu!”
Tiêu Vũ nghiêm túc gật đầu, nói: “Vậy con có thể nói thật cả đời không?” Hễ gặp ai trên hai mươi đều gọi là cô? Tào lao quá đi! Muốn đứa bé này bị người ta ghét chắc.
Quý Du đắc ý đáp: “Đương nhiên có thể.” Còn quay sang hỏi Tiêu Nhược Quang: “Em làm được không?”
Tiêu Nhược Quang nói rất thản nhiên: “Em không làm được, em từng nói dối rồi.”
Tiêu Vũ liền tiếp lời: “Hôm qua Tiểu Quang uống canh chú Tôn giường bên tự hầm, sau đó nói dối là chú Tôn nấu canh rất ngon.”
Quý Du liền nói: “Nói dối là sai.”
Tiêu Vũ gật đầu, nói: “Đúng vậy! Nhưng sau đó chú Tôn lại thấy rất biết ơn Tiểu Quang, vì nếu Tiểu Quang nói toẹt ra là canh không ngon thì chắc chắn chú Tôn sẽ rất đau lòng. Thật ra chú Tôn biết rõ canh mình nấu chẳng ngon gì, nhưng chú ấy vẫn cảm kích sự quan tâm của Tiểu Quang nên không thấy buồn.”
Quý Du trợn tròn mắt: “Nói dối có thể là vì quan tâm người khác?”
Tôn Hạo cạn lời đứng cạnh nhìn Tiêu Vũ, Tiêu Vũ cũng chẳng buồn để ý, nói tiếp: “Đúng thế, cho nên trên đời mới có câu răn: Đừng nói dối, chỉ có trẻ con hư mới nói dối, nhưng có một số lời nói dối với ý tốt sẽ khiến con khi nói ra lại là đứa bé ngoan.”
Tiêu Vũ cười nói: “Tiểu Quang vì không muốn chú Tôn buồn nên mới nói canh chú Tôn nấu rất ngon. Nếu con muốn khiến cô Ban vui, con có thể gọi cô ấy là chị.”
Quý Du: “Vâng ạ.” Quý Du thỏa hiệp nói: “Con biết rồi ạ, sau này nếu gặp ai chưa kết hôn con đều kêu bằng chị hết. Phải rồi, sao chú Tôn lại biết canh chú ấy nấu không ngon ạ?”
Tiêu Vũ cười đầy hiền lành nói: “Mẹ nói với chú ấy là, mợ nó canh anh nấu dở quá đi.”
Quý Huyền: “………”
Quý Du: “……..”