Review Truyện Kim Trâm Tiên Tử

by admin

KIM TRÂM TIÊN TỬ
Tác giả: Hồ Thu Lượng
Thể loại: Đoản văn, huyền huyễn, ngược tâm, ngược nam, ma quân – tiên tử, kiếp trước kiếp này, OE.
Độ dài: 10 chương
Tình trạng: Hoàn edit.
Tang Biệt Chi tự thấy bản thân xui xẻo.
Nàng vốn là tiểu thư khuê các, nhân sinh êm đềm. Ấy vậy mà khi nàng đang làm tân nương ngồi trên kiệu hoa, chuẩn bị gả cho vị hôn phu Tần Kinh Thần của mình, thì bị một cây kim trâm của Vương mẫu nương nương rơi trúng đầu, đi đời nhà ma.
Biệt Chi bị cây kim trâm rơi trúng, lại vô tình hút được tiên khí của nó, nàng trở thành một tiên tử trên Thiên giới. Vương mẫu nương nương thấy nàng có duyên với cây kim trâm, liền ban cho nàng cái tên Kim Trâm tiên tử. 
Nàng ngây ngốc trên Thiên giới một ngàn năm. Bỗng nhiên Ma giới lại muốn hòa thân với Thiên giới, mà Biệt Chi lại trở thành đối tượng kết duyên với Ma quân Phục Tu. 
Cứ thế, Biệt Chi trở thành phu nhân của Ma quân đứng đầu Ma giới. 
Phục Tu đối xử với nàng rất tốt, tốt vô cùng, tốt đến nỗi nàng phải tự hỏi vì sao hắn lại coi trọng mình như vậy. Vốn chỉ là hai kẻ xa lạ, vì một mối liên hôn hướng đến hòa bình giữa hai giới mà nên nghĩa phu thê. Vậy mà, Phục Tu có thể vì nàng trừng trị kẻ dưới, hắn vốn là một Ma quân kiêu ngạo, nhưng lại chủ động mở miệng nói chuyện với nàng, kiên nhẫn cùng nàng trò chuyện, là người đầu tiên hỏi tên họ thật sự của nàng, là người muốn thấu hiểu nàng nhiều hơn. 
Nàng và hắn vốn đâu phải tình sâu nghĩa nặng gì, Phục Tu đối xử với nàng tốt như vậy, ai biết được hắn đang mưu tính điều chi? Biệt Chi thật sự nhìn không thấu. 
Trong một đêm say giấc, người trên Thiên giới đi vào giấc mộng của Biệt Chi, trao cho nàng một loại thần khí là ma chùy. 
Phục Tu đã trở thành Ma quân từ vạn năm trước, khi đó trong trận đại chiến Thiên Ma nên hắn trọng thương nặng, vừa trở lại làm Ma quân không lâu, điều này vô cùng bất lợi đối với Thiên giới. Hồn phách của Phục Tu chưa tụ lại hoàn toàn, nay Thiên giới giao nhiệm vụ cho Biệt Chi dùng ma chùy kia đâm qua trái tim Phục Tu, có như vậy thì pháp lực của hắn mới không thể khôi phục như vạn năm trước. 
Biệt Chi là người duy nhất có thể thân cận Ma quân, làm hắn lơi là cảnh giác. Việc “đâm sau lưng” này không có ai thích hợp hơn là nàng. 
Chỉ cần Biệt Chi hoàn thành nhiệm vụ, nàng sẽ được Vương mẫu nương nương cho trở về nhân gian một ngàn năm trước, đoàn tụ với phụ mẫu và vị hôn phu Tần Kinh Thần của mình. 
Mối quan hệ của Biệt Chi và Phục Tu vô cùng hòa thuận. Trong một lần hắn dẫn nàng xuống Âm phủ, nàng có tình cờ hỏi một tiểu phán quan về số kiếp của vị hôn phu Tần Kinh Thần của mình lúc nàng còn chưa thành tiên tử. Tần Kinh Thần vốn là một công tử thế gia, đạt danh hiệu tiến sĩ, là thiếu niên tài tử tiền đồ vô hạn.
Vốn Biệt Chi đã có thể gả cho chàng thiếu niên tài hoa đó, nhưng nàng lại gặp nạn chết bất đắc kỳ tử ngay trên kiệu hoa, mối duyên lành bị bỏ lỡ. Biệt Chi nghĩ sau khi mình chết đi thì chàng chắc hẳn sẽ lấy một thê tử hiền dịu thục đức khác, sống hạnh phúc đến cuối đời. Đã hơn một ngàn năm trôi qua, chắc chàng cũng đã đầu thai mấy kiếp.
Nào hay, tiểu phán quan lại nó cho nàng biết, Tần Kinh Thần lại chết trẻ, vì đi tìm thê tử mất tích nên bị thổ phỉ giết hại, hưởng dương 27 tuổi.
Tần Kinh Thần vốn dĩ sẽ hưởng một đời bình an không sóng gió, nhưng chỉ vì cái chết ngoài ý muốn của Biệt Chi mà chết. Hơn nữa việc đầu thai cũng không có ghi trong sổ sách, có thể chàng đang là một cô hồn dã quỷ lang thang ở chốn nhân gian ai oán. 
Biệt Chi vốn không định làm theo nhiệm vụ của Thiên giới giao cho, nàng vốn chẳng phải ngay thẳng gì lắm nhưng lại rất khinh những việc như đâm sau lưng người khác. Nhưng giờ đây, Biệt Chi lại bắt đầu xao động, nếu nàng hoàn thành nhiệm vụ và quay về ngàn năm trước, trở về cuộc sống cũ thì sẽ trở thành thê tử Tần Kinh Thần, có thể ngăn cản bi kịch cùng cái chết của chàng. 

“Đại chiến Thiên giới và Ma giới diễn ra, Phục Tu bảo bọc Biệt Chi không rời nửa bước. Ma chùy nàng giữ bên mình rục rịch hành động, chỉ sợ nàng không cần ra tay, tự nó cũng có thể chui ra hành động. 
Biệt Chi tự biết bản thân không xuống tay được với Phục Tu, dù nàng có thể trở về quá khứ sống tiếp cuộc đời ở chốn nhân gian, nhưng nàng lại không nỡ xuống tay với vị phu quân đứng đầu Ma giới của mình. 
Nhưng vạn sự trên đời không thể như nàng mong muốn, cho dù Biệt Chi không thể xuống tay với Phục Tu, nhưng ma chùy vẫn có thể tự làm điều đó. Khoảnh khắc trước khi ma chùy vuột khỏi tay nàng mà đâm vào trái tim Phục Tu, Biệt Chi đã lao ra đỡ thay hắn. 
Ma chùy đâm xuyên qua lồng ngực Biệt Chi, nhưng lại khiến nàng nhớ ra rất nhiều chuyện trong

quá khứ.
Hóa ra, Tần Kinh Thần chỉ là một kiếp số ngắn ngủi của vị Ma quân Phục Tu pháp thuật cao cường. 
Hóa ra từ đầu đến cuối vẫn là hắn, vẫn là Phục Tu chờ đợi nàng hơn nghìn năm. 

Hóa ra ta đã từng gặp Phục Tu, từ khi hắn vẫn còn là Tần Kinh Thần. Một vạn năm trước hắn bị thương, chỉ đành để linh hồn hồi dưỡng ở nhân gian, mà dáng vẻ cũng không thay đổi nhiều. 
Phục Tu ôm ta thật chặt, hắn gần như đã mất hết lý trí, miệng thì thào nói gì đó ta không nghe rõ.
Ta cố hết sức mấp máy môi: “Ngươi… Tại sao ngươi không nói… Tại sao không nói cho ta biết… Ngươi chính là hắn?”
Người hắn cứng đờ, sau đó rất nhanh hiểu ra ta đã nhận ra hắn là ai.
Phục Tu run rẩy, ngón tay ve vuốt mặt ta: “Bởi vì nàng đã quên, quên mất ta.”
Ta kinh ngạc nhìn hắn. Có lẽ ta phải sớm nhận ra, người kiêu căng như hắn tuyệt đối sẽ không chủ động mở miệng, sẽ không chủ động vén lên khăn voan ngày cưới. Có lẽ vì hắn chờ ta nên mới nguyện ý cùng ta ngây ngốc ở bên nhau lâu như vậy. Thế mà, ta vẫn không nhận ra hắn…
Hắn một tay cầm kiếm, khàn giọng nói: “Nhưng không sao hết, Biệt Chi. Ta sẽ chờ nàng, nếu chờ không được, ta lại đi tìm nàng. Trên đời này không có người nào ta không tìm thấy, nàng biết không? Ta sẽ luôn chờ nàng quay về… Ta là của nàng.”
Hắn nói, hắn là của ta. Hắn chưa từng nói với ta những lời ngọt ngào đường mật thế này. Đây là lần đầu tiên cũng là lần duy nhất, thốt ra khi ta sắp nhắm mắt xuôi tay. 
Đau đớn ăn mòn linh hồn ta, ta cảm giác hồn phách mình giống như lông chim bay tán loạn trong không khí. Sau khi chết đi, có lẽ vĩnh viễn sẽ không quay về được nữa, hồn phi phách tán, đó đã là tiêu diệt triệt để, sẽ không còn kiếp sau. 
Ta vươn hai tay lên cầm lấy tay hắn, trước nay ta không biết, tay hắn cũng có lúc phát run.
“Ta biết.”
Ta chỉ kịp để lại một lời này cho hắn.”

Câu chuyện khép lại ở khoảnh khắc Phục Tu chờ đợi Biệt Chi tại nơi cả hai lần đầu tương ngộ. Phục Tu dùng chính cơ thể của mình để nuôi dưỡng hồn phách còn sót lại của Biệt Chi, mong ngày nàng hồi sinh. 
Hắn vốn đã chờ đợi nàng một ngàn năm để đổi một cuộc liên hôn hai giới. Vậy thì lần này, hắn phải đợi đến bao giờ đây? 
Đây là một câu chuyện ngược tâm có độ dài thích hợp để các bạn nhảy hố trong dịp lễ này. Mình cảm thấy tác giả triển khai tình tiết khá tốt nhưng nếu đây là một bộ truyện dài thì sẽ phát huy được hết cái hay của tình tiết truyện, vì là đoản văn nên mình cảm thấy khá hụt hẫng và không thể trải nghiệm trọn vẹn cảm xúc của truyện. 
Nhưng nếu yêu thích thể loại này thì hãy đọc cùng mình nhé! 

You may also like

Leave a Comment