LƯƠNG LÂM CHI HẢO
Tác giả: Chẩm Thư Khách
Thể loại: Hiện đại, thanh mai trúc mã – thanh xuân vườn trường, cuộc sống thường ngày, “anh Ba” tâm tư thâm trầm x cô nhóc chậm tiêu, #SẠCH_SỦNG_NGỌT, nhẹ nhàng, HE.
Độ dài: 28 chương
Tình trạng: Hoàn edit.
Nếu tình yêu thời thanh xuân như ngọn gió trong lành mát mẻ, tình yêu của những người trưởng thành có lúc trầm lúc bổng tựa như nắng mưa dãi dầu, vậy tình yêu của cặp đôi thanh mai trúc mã, những người đã cùng nhau lớn lên, cùng nhau trưởng thành sẽ như thế nào?
Có những người ưa nhìn xa trông rộng, yêu thích những điều mới mẻ, song cũng có những người một khi đã gắn bó với thứ gì đó thì sẽ đi cùng chúng rất lâu. Tựa như tình cảm của Lương Ngữ và Lâm Độ, như tâm tình của họ dành cho mảnh đất Tự Thành, nơi cả hai cùng sinh ra và lớn lên.
Lương Ngữ và Lâm Độ sinh ra vào mùa xuân ấm áp, lại cùng năm cùng tháng cùng ngày. Hai nhà Lương Lâm có thêm thành viên mới đã thân càng thêm thân cận, Lương Ngữ như con gái của mẹ Lâm, còn Lâm Độ tuy bằng tuổi nhưng luôn giống như anh trai chăm sóc cho cô em Lương Ngữ.
Họ cùng trải qua thời con nít cởi truồng tắm mưa, đi cùng nhà trẻ rồi đến tiểu học, sang cấp hai vẫn chung một trường. Hai người sóng đôi bên nhau như hình với bóng, họ gần như chẳng có điều gì giấu giếm người kia. Chiếc mụn dậy thì đầu tiên, kỳ rụng dâu đầu đời thời thiếu nữ, Lương Ngữ đều chia sẻ với Lâm Độ, thậm chí tiền ăn vặt hai người cũng cất chung một chỗ, không phân biệt của ai với ai.
Nhưng Lâm Độ lại mang trong mình một bí mật mà Lương Ngữ chẳng thể nào hay. Tình cảm của cậu dành cho Lương Ngữ, từ lâu đã vượt lên trên cả hai chữ “bạn bè” mất rồi.
Nếu hỏi cậu đã phải lòng Lương Ngữ khi nào, có lẽ chính cậu cũng không có được câu trả lời chính xác. Nhiều năm làm bạn, xâm nhập vào tận xương tủy, rồi chẳng biết từ bao giờ ánh mắt của cậu chỉ hướng về mỗi cô bạn thanh mai. Đến khi phát hiện ra thì ngọn lửa này đã bùng cháy lên không thể nào dập tắt.
Tình cảm cậu dành cho cô không phải là bất thình lình xuất hiện rồi nhanh chóng tan đi, không phải chỉ là chút rung động thoáng qua trong thời thanh xuân tươi đẹp.
Đó là làm bạn sớm chiều, là thanh mai trúc mã vòng qua góc đường đến cuối ngõ nhỏ, là trong ngày hè cùng mua cây kem vị sữa, thuần khiết mà trong sáng cười với nhau. Thế giới của cậu đã sớm bị Lương Ngữ chiếm lấy rồi, không thể nào chia phần tâm tư này cho bất kỳ ai khác.
Người ta nói con gái thường trưởng thành sớm hơn, nhưng Lương Ngữ vẫn mãi ngây thơ hồn nhiên như thế. Có lẽ được nuôi dưỡng trong một gia đình hạnh phúc có anh trai nâng niu, lại có thêm Lâm Độ luôn săn sóc bảo vệ, nên cô vẫn giữ được tính cách lạc quan, luôn kiên trì với ước mơ trở thành luật sư của mình.
Cô tin tưởng Lâm Độ vô cùng, tin đến mù quáng, nói gì cũng tin. Từ lúc mới sinh ra đến khi thành thiếu niên, cả hai chưa từng một lần cãi vã hay to tiếng với nhau, hoặc do Lâm Độ quá “cao tay”, biết cách “hạ sốt” khi nó còn chưa kịp bùng phát.
Những năm cấp hai trôi qua trong bình yên, họ có thêm những người bạn mới cùng hội cùng thuyền. Rồi đến khi lên cấp ba, người chọn ban tự nhiên, kẻ chọn ban xã hội, nhưng trái tim của họ vẫn luôn hướng về nhau.
So với một Lâm Độ tâm tư thâm trầm, Lương Ngữ lại vô cùng đầu gỗ chậm tiêu. Cô ngốc nghếch đến mức Lâm Độ chỉ thiếu việc khắc ba chữ “anh thích em” trên trán cô cũng chẳng hay, không phát hiện ra trong lòng của Lâm Độ dịu dàng và rộng lớn đến mức nào.
Cho đến khi cả hai bước vào cấp ba, sự ngây ngô thuở thiếu thời của Lương Ngữ dần phai nhạt đi và những cảm xúc phức tạp trong tim bắt đầu dậy sóng.
Cô phát hiện ra mình đối với Lâm Độ có chút gì đó khác lạ. Cậu thật đẹp mắt, thật thu hút, khiến cho trái tim cô đập loạn nhịp, đầu óc trở nên rối bời. Cô nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn không biết mình đã sai ở đâu?
Một thời gian sau, Lương Ngữ mới biết rằng cô chẳng hề làm gì sai cả, chỉ là do bản thân quá ngốc,
nhận ra tình cảm trong lòng mình hơi muộn một chút mà thôi.
“Lâm Độ và Lương Ngữ, có phải là bách niên giai lão không?”
“Ngài cầm quẻ tính tính, chính là thanh mai trúc mã, bách niên giai lão.”
Trên thực tế, Lương Ngữ chưa từng nghĩ đến cô và Lâm Độ sẽ có loại tình cảm kia, nhưng có lẽ đây chính là sự sắp đặt kỳ diệu của duyên phận. Dây tơ hồng đã lặng lẽ kết nối hai đứa trẻ từ khi chúng chỉ mới biết vài tiếng “ê a”, cũng bện chặt hai con người này với mảnh đất Tự Thành phủ đầy sương gió.
“Năm ấy bọn học còn học cấp hai, đầu củ cải, Lương Ngữ ăn khoai lang nướng, trong sương mù của mùa đông, còn nói muốn ở Tự Thành đến già đi. Cô hỏi Lâm Độ, được không?”
“Sao có thể không được chứ?”
Lúc ấy cứ ngỡ rằng lời nói như gió thoảng mây bay, chẳng thể nào ngờ nó sẽ in sâu trong tim, rồi từ từ ngấm vào tận xương tuỷ. Có lẽ Lâm Độ cũng chẳng phát hiện ra, dù chỉ một lời nói của Lương Ngữ thôi, cũng có thể dễ dàng thay đổi cả thế giới của cậu.
Đi một vòng thật lớn cuối cùng vẫn trở lại mảnh đất quê hương. Nơi đây không chỉ là mảnh trời ký ức, những kỷ niệm tuổi thơ ngập tràn tiếng nói cười, mà cũng sẽ là nơi họ nắm lấy tay nhau bước tiếp trên con đường phía trước.
“Cậu đứng ngoài cửa biệt thự, dõi mắt nhìn về phía bức tranh thủy mặc ở phía xa xa của Tự Thành, nhẹ giọng nói:”
“Nhĩ Nhĩ.”
“Về nhà thôi.”
Duyên phận của hai nhà Lương Lâm, từ đây gắn kết chặt chẽ, mãi không tách rời.
…
“Lương Lâm chi hảo” là câu chuyện nhẹ nhàng ấm áp nói về mối tình từ thuở thiếu thời đến khi về già của cặp đôi Lâm Độ và Lương Ngữ. Mặc dù câu từ không hoa mỹ nhưng lời văn nhẹ nhàng dịu êm cùng chuyện tình yêu ngọt ngào chắc chắn sẽ sưởi ấm trái tim bạn trong mùa đông giá rét này.
Trên thế gian này không thiếu chuyện tình yêu đẹp, chuyện tình của Lương Ngữ và Lâm Độ là một trong những câu chuyện như thế. Không ồn ào phô trương mà chạm tới trái tim người đọc bởi sự sâu sắc và trải dài của nó.
“Từ đồng phục đến áo cưới, chính là cảnh đẹp hiếm có trên đời. Mà thành phố cũ phủ đầy sương này, là nơi chứng kiến bọn họ nắm tay làm bạn với nhau.”
Lương Lâm chi hảo, mãi mãi hoà hợp!