NẾU CHỈ LÀ THOÁNG QUA
Tác giả : Mai Tử Hoàng Thời Vũ
Thể loại: Ngôn tình đô thị, nữ cường, sủng, HE
Số chương: 12 chương + 10 Phiên ngoại
Tình trạng: Hoàn – Sách xuất bản
Link đọc truyện nếu chỉ là thoáng qua
————————
Nhân sinh vốn mỏng
Duyên phận con người vốn kỳ lạ…
Ở một khoảng khắc nào đó, những cuộc gặp gỡ cứ ngỡ thoáng qua lại có thể theo ta đến suốt cuộc đời.
…
Đã bao lần, Triệu Tử Mặc thần người suy nghĩ, nếu ngày đó cô không gặp lại bạn mình, không gia nhập vào cuộc chơi của họ… có phải cô sẽ không gặp anh, cũng không có đoạn tình cảm nửa hư nửa thực này không?
Thế nhưng, đã xảy ra rồi thì làm sao để vãn hồi, ba tiếng Giang Tu Nhân cứ thế xuất hiện trong cuộc đời của cô, day dưa khó dứt.
Lần đầu tiên gặp mặt, ngoài “khói thuốc lượn lờ, rượu ngon gái đẹp” thì ấn tượng duy nhất Giang Tu Nhân để lại trong cô chính là “đôi mắt hoa đào trong veo ngời sáng”. Vốn biết chung quy không thể đi cùng đường nhưng chỉ trong một lần “mượn rượu thổi phồng lá gan”, cô lại mơ hồ cùng anh chạy theo mốt mới “tình một đêm”.
Sau ngày đó, Triệu Tử Mặc không cho mình có cơ hội gặp lại Giang Tu Nhân nữa, tự đặt mối quan hệ giữa anh và cô về lại vị trí xa lạ lúc đầu. Có điều, cô vạn lần không nghĩ đến Giang Tu Nhân lại là một người cực kỳ có “trách nhiệm”. Cô không tìm anh thì anh lại tìm đến, từ tình “một đêm” chuyển thành tình “n đêm” lúc nào không hay.
Càng ở gần anh, Triệu Tử Mặc càng phát hiện con người này không hề đơn giản như những gì trước đây cô thường nghĩ…
Giang Tu Nhân là một người “hay giận”. Chỉ là, đợi anh biến mất hơn một tháng không có tin tức thì người nào đó mới chợt nhận ra.
Giang Tu Nhân là một người thích “làm nũng”. Dù đã nằm viện vẫn vòi vĩnh cô đủ điều, không biết con người trầm tĩnh thuở ban đầu đã biến đi đâu mất tiêu rồi.
Giang Tu Nhân là một người “nghiện hôn”. Mỗi lần gặp cô, không “hay giận”, không “làm nũng” thì chính là ghì cô xuống, từng nụ từng nụ hôn không dứt.
Dù có tỏ ra không quan tâm, hờ hững với anh… trong vô thức, cô cứ thế tiến lại gần anh. Thế nhưng, hơn ai hết, Triệu Tử Mặc hiểu rõ rằng…
“Dư luận rất đáng sợ, cô đầu nhỏ, sao đội vừa nón to đây…”
…
Đối với Giang Tu Nhân mà nói, gặp gỡ Triệu Tử Mặc là một việc ngẫu nhiên. Cô chẳng qua chỉ là bạn của một người anh quen biết, nào có gì hơn mà phải để tâm. Có điều, chẳng biết trời se duyên hay chính anh tự tác hợp, hết lần này đến lần khác đều chung xe, “ngồi đối diện” với cô. Thậm chí, anh còn ngầm ra hiệu với đám bạn chung nhóm đây là người anh có “hứng thú”.
Lần đầu tiên phát sinh quan hệ cùng cô, anh cũng chẳng xem việc đó có ý nghĩa gì. Nhưng điều khiến anh phẫn nộ thật sự là người con gái kia không hề liên lạc với anh, không thèm nhìn đến anh lại càng không đòi hỏi anh phải chịu “trách nhiệm”. Nếu cô không chủ động, thì anh tự viện lý do để tìm đến. Cô tránh xa đến đâu, anh áp sát ngay tới đó. Mối quan hệ này ngay từ đầu luôn do anh nắm giữ. Anh và cô cứ thế ở bên nhau mà không có bất cứ lời hứa nào, bởi chưa bao giờ anh nghĩ hai người có tương lai.
Suy tính là một chuyện, thực tế lại là một chuyện khác. Càng gần Triệu Tử Mặc, Giang Tu Nhân càng đánh mất đi con người trước kia của mình. Trong một biển người đầy hoa, anh lại chỉ thích một bông cúc dại. Thế nhưng, “Liệu cô có từng có chút xíu tình cảm nào với mình không?” Vì sao cô luôn cho anh cảm giác, với cô anh như thể có cũng được mà không có cũng chẳng sao?
Anh tức giận, anh ghen tỵ, anh bày trận giả có người tình khác để thử cô, rốt cuộc cô chỉ quay đầu bước đi. Cô buông tay anh, trở lại với cuộc sống “bình thường” không anh trước đó. Đến lúc này anh mới nhận ra bản thân mình hối hận, thật sự rất hối hận.
“Triệu Tử Mặc, em ghê gớm thật, em thắng rồi!”
“Buông tay?” – “Anh buông em, còn ai có thể buông cho anh?”
Thì ra, mình đã chìm đắm quá sâu rồi.
…
Khi tôi kể bộ truyện này cho một người bạn, cô ấy đã nói với tôi rằng – “Bộ truyện này thiếu muối.”. Kỳ thật, với những bạn ưa thích thể loại ngôn tình “tranh đấu tiểu tam, tiểu tứ” sẽ có chút thất vọng vì nhân vật thứ ba chưa kịp “lên sàn” đã bị nam chính thổi bay mất dạng. Từ đầu đến cuối, không có bất kỳ người nào kịp chen chân vào mối quan hệ của họ, tất cả khổ đau hay hạnh phúc đều do anh và cô quyết định. Thế nhưng, họ vẫn khiến nhau bận rộn vài phen, chia tay vài đợt, khuyến mãi thêm “vài ba cái tát” mới về chung một nhà.
Vất vả, quá vất vả rồi!
Chợt nhớ đến một câu tôi đã từng đọc qua ở đâu đó – “Những con bướm không thấy được đôi cánh của mình. Nó không thấy được những đôi cánh đấy tuyệt vời như thế nào nhưng những loài vật khác có thể thấy điều đó.
Và đối với con người cũng vậy.”
Chuyện tình của Giang Tu Nhân và Triệu Tử Mặc quả thật ứng với những lời này. Ngay từ đầu, giữa họ đã có một lớp sương mù giăng kín, dù người ngoài thấy họ rõ ràng là một đôi, thế nhưng người trong cuộc lại u mê không rõ.
Không nhìn ra tình cảm của mình, không nhìn thấy sự quan tâm của đối phương. Hóa ra, thừa nhận yêu nhau lại khó khăn đến thế.
Nếu bạn là độc giả ưa chuộng motip Hoàng tử – Lọ lem thì đừng bỏ qua bộ truyện “Nếu chỉ là thoáng qua” của Tác giả Mai Tử Hoàng Thời Vũ nhé!
Bạn phải đăng nhập để gửi phản hồi.