Review Truyện Ngự Giao Ký

by admin

NGỰ GIAO KÝ
 

Tác giả: Cửu Lộ Phi Hương
Thể loại: Cổ đại, huyền huyễn, giao nhân (người cá) và ngự yêu sư (người thuần phục yêu quái), NGỌT ít NGƯỢC nhiều, cực kỳ thâm tình, nam thành thật đáng yêu – nữ mạnh mẽ nghĩa khí, tình yêu vượt qua giông bão, lớn lên cùng lý tưởng bảo vệ nhân loại, vĩnh cửu cùng trời đất, kết thúc tốt đẹp.
Độ dài: 2 tập
Tình trạng: Hoàn – đã xuất bản – truyện đã được chuyển thể thành phim.
Phàm là cái gì càng khó đạt được, con người càng muốn có. Thứ mà cả đời Kỉ Vân Hòa muốn có, chính là tự do.
Nàng là ngự yêu sư mạnh nhất ở ngự yêu cốc, thậm chí còn là một nhân tài được chính tay cốc chủ bồi dưỡng, được đặt ngang bằng với thiếu cốc chủ trong cuộc chiến tranh giành ngôi vị thừa kế. Nhưng chưa từng có ai hỏi nàng, có muốn hay không?
Lúc nhỏ khi biết nàng mang trong mình song mạch của ngự yêu sư, không ai hỏi nàng có muốn làm ngự yêu sư hay không, chỉ thẳng tay đoạt mệnh cha mẹ nàng rồi bắt nàng đến đây bồi dưỡng. Khi nàng trưởng thành, cốc chủ không hỏi nàng có muốn tranh giành vị trí cốc chủ hay không, đã ép nàng đứng bên kia chiến tuyến với người mà nàng luôn xem là sư huynh. Nàng không đồng ý, lão ta liền ép nàng uống thuốc độc. Thế nên, hai chữ “tự do” này, chỉ còn là ước mộng xa vời.
Cho đến khi, nàng gặp được giao nhân đó.
Hắn là yêu quái đẹp nhất mà nàng từng nhìn thấy, cũng là yêu quái “kỳ lạ” nhất mà nàng từng gặp.
Bởi vì Kỉ Vân Hòa nhìn thấy trong đôi mắt màu xanh lam trong vắt của hắn, là ánh nhìn sạch sẽ không vướng bụi trần, là khao khát tự do, giống như nàng.
Khi công chúa Thuận Đức đưa hắn đến, nàng ta đặt ra ba yêu cầu, trong vòng ba tháng người của ngự yêu cốc phải khiến hắn nói được tiếng người, biến đuôi cá thành chân và một lòng thuần phục công chúa.
Lão già cốc chủ thâm hiểm lại đặt đề bài này lên người con trai lão là Lâm Hạo Thanh và Kỉ Vân Hòa, muốn bọn họ sống mái một trận để ngồi lên chiếc ghế này.  Lâm Hạo Thanh vẫn giống như từ trước đến nay không ý kiến, ngược lại Kỉ Vân Hòa lại không giống trước đây, nàng không hề do dự mà đồng ý. Không vì gì khác, chỉ bởi vì chính giao nhân đó mà thôi.
Cả ba yêu cầu này có một điểm chung, chính là đều phụ thuộc vào sự nguyện ý của chính giao nhân đó. Nàng… không muốn bất cứ ai bức bách hắn.
Kỉ Vân Hòa không có được tự do là số mệnh của nàng, nhưng hắn thì sao chứ? Hắn không làm gì sai cả, lại vì sự ác độc của con người mà bị mang về làm trò vui. Kỉ Vân Hòa không nỡ nhìn, nàng muốn đưa hắn đi.
Nàng chưa từng thuần hóa giao nhân, không hiểu tộc người cá bọn họ tính cách và tình cảm ra sao, chỉ có thể dùng chân tình của chính mình mà đối đãi. Không ngờ rằng, phần chân tình này đổi lại được… một người bạn.
Giao nhân đó xem nàng là bạn, nói chuyện với nàng, chỉ có nàng. Hắn chịu bao nhiêu nhục hình cũng không hề khuất phục, nhưng lại vì an nguy của nàng mà chấp nhận để Lâm Hạo Thanh tách đuôi. Kỉ Vân Hòa không hiểu nguyên nhân hắn làm như vậy, nhưng nàng hiểu rõ bản thân muốn gì. 
Nàng muốn cứu hắn. 
Bằng mọi cách.
Cho dù điều đó bắt nàng phải mạo hiểm tính mạng, hợp sức lấy mạng người duy nhất cung cấp thuốc giải mỗi tháng cho nàng. Cho dù phải đánh đổi bằng tất cả niềm tin mà giao nhân kia dành cho nàng. Cho dù phải ghim vào ngực hắn một nhát kiếm không khác gì lấy mạng nàng và cho dù… phải chịu hàng ngàn hàng vạn đòn công kích từ quân lính của công chúa, nàng cũng phải bảo vệ con đường mà hắn nên đi.
Kỉ Vân Hòa nghĩ mình sẽ chết. 
Nhưng không, Kỉ Vân Hòa chẳng những không chết, còn bị đại quốc sư phát hiện ra sự biến ảo kỳ diệu trong cơ thể nàng. Nàng không những có song mạch của ngự yêu sư, mà còn có cả yêu lực của hồ ly. Kỉ Vân Hòa chỉ biết cười khổ, ông trời lại muốn chơi đùa gì với số mệnh của nàng thế này?
Kỉ Vân Hòa bị bắt. Nếu như trước kia ở ngự yêu cốc mỗi tháng chỉ bị thuốc độc hành hạ một lần, uống giải dược sẽ hết thì bây giờ, nàng phải cam chịu cảnh đó mỗi ngày. Bởi vì nàng không những là vật thử thuốc của đại quốc sư, mà còn là nơi trút giận của công chúa Thuận Đức. 
Nhưng Kỉ Vân Hòa không hề sợ hãi. Bởi vì mỗi ngày nhìn thấy công chúa đến tìm nàng xả giận, nàng lại cảm thấy rất vui. Mà mỗi ngày như thế, chỉ cần nàng tỉnh lại với những vết thương nhầy nhụa máu thịt, câu đầu tiên mà nàng hỏi vẫn là: “Đã bắt được giao nhân chưa?”
Câu hỏi này đã giúp Kỉ Vân Hòa vượt qua 6 năm đày đọa như vậy, bởi vì mỗi ngày trôi qua, nàng đều chờ đợi câu trả lời, rồi lại yên tâm nhắm mắt chờ những vết thương mới. Cũng là chờ cái chết.
Ấy vậy mà, thứ đến với nàng lại không phải là điều nàng mong đợi, mà chỉ là một ngục tù khác mà thôi. Trường Ý đến cứu nàng.
Nói đúng hơn là, giao nhân đó đến bắt nàng về để trả thù. Hắn nói như vậy. 
Thì ra trong suốt 6 năm nàng chịu cảnh tù đày, tưởng rằng hắn đã quay về với biển cả, thì hắn vẫn ở đây, tập hợp lực lượng, phản nghịch với triều đình. Mà có lẽ, cũng là để tìm nàng trả thù nữa. 
Kỉ Vân Hòa cảm thấy buồn cười với cách trả thù của Trường Ý, nhưng cũng không còn cách nào. Nàng… quá yếu rồi.
Trường Ý, nếu như ngươi nghĩ giam cầm ta là cách đày đọa ta tốt nhất, thì… ngươi thành công rồi.
Kỉ Vân Hòa hoàn toàn có thể thoát khỏi tình cảnh này, nàng có thể nói chân tướng sự thật năm

đó cho hắn biết, nhưng… hắn biết rồi thì sao chứ? Hắn hiểu được thâm tình của nàng thì sao chứ? Hắn chẳng thể nào cướp lại nàng từ tay số mệnh, chẳng lẽ để hắn nhìn thấy nàng cứ như vậy mà rời xa sao? Nàng… không nỡ.
Cho đến tận lúc này, cả hai bọn họ đều không thể hiểu rõ chân tình mà đối phương dành cho mình, chỉ tự ôm lấy ngàn vết thương lòng. Một người đau, là đủ rồi.

Cuối cùng, Kỉ Vân Hòa cũng thực sự chết đi. Trong nuối tiếc của nàng và hối hận của Trường Ý. 
Nàng tiếc nuối vì thời gian họ ở bên nhau quá ngắn, lại bị ngăn cách bởi hiểu lầm. Còn hắn, hối hận vì đã không “tha thứ” cho nàng sớm hơn. Hắn giận nàng ngày đó đối với hắn như vậy, nhưng nhìn nàng mỗi ngày lại xa hắn thêm một chút, thì thà hắn cam tâm bị nàng “phản bội”, chỉ cần nàng vẫn ở bên hắn là được.
Có lẽ ông trời nhìn thấu hồng trần, cảm thấy hai người bọn họ đã quá khó khăn rồi, cho nên lại ban cho họ một cơ hội nữa.
Vân Hòa, sau khi khỏe lại, nàng muốn đi đâu cũng được. Ta sẽ không ngăn cản.
Nhưng mà Trường Ý à, sau khi trải qua sinh tử, ta đã hiểu rồi. Tự do mà ta không tiếc đánh đổi tính mạng để giành lấy từ trước tới giờ, đều không phải là tự do. 
“Có thể lựa chọn theo trái tim mình mới là tự do.”         
“Ta muốn lựa chọn, biến thành một người bị ràng buộc.”
“Vì chàng.”
***
Một tác phẩm đồ sộ về tam giới, với những nước cờ và toan tính bất ngờ cho đến tận phút cuối. Có rất nhiều chuyện không thể chỉ nhìn bên ngoài, có rất nhiều người, không thể đoán biết được nhân tâm.
Một công chúa Thuận Đức kiêu căng ngạo mạn, có được tất cả mọi thứ trên đời, nhưng cũng chỉ tồn tại vì một chấp niệm của người khác.
Một đại quốc sư bất khả chiến bại, muốn toàn nhân loại phải chịu tang cho người mình yêu, cuối cùng lại hy sinh chính bản thân mình để hiến tế, trừ họa nhân gian.
Một cốc chủ Lâm Hạo Thanh cả đời không thể sống thật với bản chất của mình, bắt buộc phải ngoan độc để tồn tại, nhưng cuối cùng lại giữ được sơ tâm.
Một Tuyết Tam Nguyệt với tấm chân tình bị lợi dụng, nhưng lại vô cùng nghĩa khí với bạn bè, cuối cùng lại nhận được sự hồi đáp xứng đáng từ người mình yêu.
Một Không Minh hòa thượng, ghét ác như thù, gặp đâu diệt đó, lại nguyện ý phò tá giao nhân tìm lại hòa bình cho bách tính. Còn thuận tiện trói được một Lạc Cẩm Tang sinh động hoạt bát suốt ngày gây sự nhưng không cách nào rời xa.   
Cuối cùng, là một đoạn tình cảm trải qua đày đọa của nhân gian, thử thách của ông trời, bước qua lằn ranh của sinh tử, mới nhìn rõ chân tình. Ngự yêu sư Kỉ Vân Hòa và giao nhân Trường Ý, từ lúc gặp gỡ cho đến lúc ước định đời đời kiếp kiếp, chính là như vậy.
“Chân trời góc bể, ta đưa nàng đi.”

You may also like

Leave a Comment