NƯƠNG TỬ LÀ PHÁP Y
Tác giả: Thanh Nhàn Nha Đầu
Thể loại: Cổ đại, phá án, ngọt sủng, ngược nam, HE
CP: Vương gia dịu dàng nhiều bệnh × Nữ pháp y thẳng thắn
Tình trạng: Edit hoàn
Link đọc nương tử là pháp y
???
⚖️Văn án: Mọi người luôn nói với Sở Sở, là một cô nương nhà gia giáo, tìm hán tử [1] và điều tra án tử không thể làm chung được!
Sở Sở chu miệng, ai nói, gả cho quản ngục An vương gia không phải cả hai đều hoàn thành rồi đó sao !
Vương gia thiếu người giúp đỡ điều tra vụ án, Sở Sở thiếu phu quân, Vương gia không chê xuất thân thấp bé tính cách thẳng thắn của Sở Sở, Sở Sở không chê tính cách quái gở thân thể yếu ớt con người nhiều quy tắc của vương gia, rất tốt, thu phục xong, làm việc ~
Sở Sở (liếm liếm môi nhìn): Vương gia, thiếp đói…
Vương gia (mặt tỉnh bơ đọc hồ sơ): Tra xong vụ án mới có thể ăn cơm…
[1] Hán tử : Phu quân
???
⚖️Nhắn nhủ của reviewer:
1, Văn án không hấp dẫn bằng truyện.
2, Nữ chính rất yêu thương nam chính, nhưng tác giả thì không ?
3, Phá án là chính, yêu đương là chủ yếu, phát đường là chân ái~
???
⚖️Trong những buổi trà dư tửu hậu tại các huyện nhỏ, vẫn lan truyền một câu chuyện rằng ở kinh thành có một nơi gọi là Lục Phiến Môn chuyên xử lý tất cả các vụ án trong cả nước. Lục Phiến Môn này bao gồm chín vị Thần bộ đại nhân, người nào cũng có thế mạnh riêng, tài giỏi hơn người; mà chín vị Thần bộ ấy lại đứng dưới sự quản lý, cúi đầu nghe lệnh của một người duy nhất, chính là lão đại bí ẩn của Lục Phiến Môn, tương truyền là “người tới không thấy bóng, đi không thấy dáng, thần long thấy người không thấy mặt”. Mọi vụ án trong thiên hạ đều nằm trong tay người này, giang hồ vẫn gọi ngài là Phán quan mặt trắng, người có thể phá được mọi vụ án trên đời.
Chính vì những lời đồn đại đó mà Sở Sở, một cô nương gia 17 tuổi, từ tận huyện nhỏ bé Tử Trúc xa xôi thuộc Tô Châu, lặn lội đường xa, vượt núi băng sông để lên Kinh thành với mục đích duy nhất là xin vào làm pháp y tại Lục Phiến Môn.
⚖️Chỉ là, ước nguyện ấy của nàng nhanh chóng bị đổ vỡ. Vì nàng không tìm thấy Lục Phiến Môn trong truyền thuyết kia.
Nhưng thay vào đó, nàng lại tìm được một vị phu quân.
Một vị phu quân mà nàng xin Hoàng thượng ban thưởng cho sau khi lập đại công hỗ trợ phá án.
Vị phu quân này tuy không thể đi lại, phải ngồi xe lăn, quanh năm suốt tháng bệnh tật quấn thân, nhưng bù lại, chàng là Thất vương gia, chú ruột của Hoàng thượng, mà thôi, mấy cái này không cần nhắc, dù sao vấn đề thân phận cao quý đó cũng hoàn toàn không khiến Sở Sở quan tâm bằng việc Tiêu Cẩn Du chàng chính là người đứng đầu Tam tư pháp, bao gồm Hình bộ, Đại Lý Tự, Ngự Sử Đài, là những nơi chuyên quản lý những vụ án. Điều này đồng nghĩa, ở bên cạnh chàng, nàng có thể theo chàng đi tra án, học hỏi thêm nhiều kinh nghiệm, quan trọng nhất là: nàng sẽ được nghiệm thi!!!
⚖️Cả ba đời nhà Sở Sở đều làm nghề pháp y: Ông nội bà nội, cha, ca ca. Riêng nàng, từ năm ba tuổi đã nhìn cha khám nghiệm tử thi, bảy tuổi liền làm trợ thủ cho cha, là một pháp y rất có thiên phú và đam mê với nghề nghiệp, chỉ tiếc rằng tại huyện nhỏ nơi nàng sống lại không thu nhận nữ giới làm pháp y. Vì thế sau khi qua một vị tiên sinh kể chuyện mà biết được trong Lục Phiến Môn có một nữ bộ đầu, điều này chứng tỏ nơi này cũng sẽ đón nhận một nữ pháp y, thì cô gái nhỏ vô cùng hăng hái lên kinh thành lập nghiệp. Sở Sở là một cô nương có tính cách thẳng thắn, đơn thuần, đôi khi là hơi quá đơn thuần, khi mổ thi nàng không e ngại bất cứ điều gì, luôn khiến người ta sợ chết khiếp vì sự gan dạ khi đối mặt với xác chết của mình; những lễ nghi lễ tiết thông thường gì đó với nàng chỉ là một sự tồn tại phù du, chưa kể, nàng có những cách suy nghĩ rất khác biệt và cũng rất cố chấp với những quan điểm của mình.
Nhưng có lẽ, cũng chỉ có một cô nương như thế, mới có thể xông vào cuộc sống của người như Tiêu Cẩn Du.
⚖️Tiêu Cẩn Du, mặc dù là một vương gia, ngỡ rằng cẩm y ngọc thực, vinh hoa phú quý nhưng mẹ mất khi chàng mới 2 tuổi. Chàng bơ vơ nơi hậu cung, bị người hãm hại đến nỗi liệt cả đùi, không thể đi lại, cơ thể yếu ớt, bệnh tật quấn thân quanh năm, sau này vì tra án mà còn bị hãm hại nhiễm độc thi, chỉ cần có đụng chạm với người chết thì sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Từ nhỏ đến lớn, hầu hết những người tiếp cận chàng đều nhằm mục đích xấu, không phải lợi dụng thì là hãm hại. Vì vậy, trừ bỏ một số bằng hữu và thị vệ thân cận, Tiêu Cẩn Du không thể và không dám tin tưởng ai. Mặc dù cơ thể yếu ớt nhưng chàng cực kì mạnh mẽ trong tinh thần, có một tính tình quật cường, cũng hết sức ngoan cố cứng đầu, và vô cùng thông minh, tài trí hơn người. Một người bản lĩnh mặt không hề đổi sắc dù trời có sập xuống, lúc nào cũng nhàn nhã lạnh nhạt, cư xử lễ độ, tuân theo khuôn phép, vậy nhưng từ ngày gặp Sở Sở, thì tất cả những quy tắc của Thất vương gia, cứ như vậy mà dần dần sụp đổ.
⚖️Lần đầu gặp chàng, nàng ngỡ chàng là Thi-thể-sống, còn định đem nghiệm chàng từ đầu đến thân. Chưa có ai gần gũi chàng đến như vậy.
Da mặt mỏng Thất vương da thế mà lần đầu tiên đỏ rồi.
Lần thứ hai gặp mặt, nàng nghĩ chàng lạc đường, lại định sờ soạng kiểm tra vết thương cho chàng khiến vương gia mặt lạnh suýt tắc thở vì sợ ?, cuối cùng vậy mà nàng lại nấu cho Tiêu Cẩn Du một bát canh gừng nóng hổi làm ấm cơ thể đang giá lạnh của chàng.
Lần thứ ba, nàng cho rằng Thất Vương gia tâm tình bất định khó dò kia định đánh mông nàng nở hoa để giáo huấn vì tội vô lễ và bất kính.
Chỉ cần nghe qua vậy là chúng ta cũng đủ hình dung, quãng thời gian sau này của Vương gia có biết bao nhiêu khốn quẫn vì cô vợ nhỏ tư duy không bao giờ như người thường này rồi )
???
⚖️Tiêu Cẩn Du và Sở Sở, hai con người từ hai thế giới khác biệt về cả địa vị, thân phận lẫn tính cách thế nhưng vì phá án mà dây dưa với nhau. Nàng làm ngỗ tác nghiệm thi, chàng dựa vào những manh mối đó để truy tìm thủ phạm. Ban đầu chỉ là mối quan hệ thoả hiệp, một người là vì chấp niệm với Lục Phiến Môn và đam mê nghề nghiệp, một người là vạn bất đắc dĩ xuôi theo, nhưng rồi chỉ trong thời gian ngắn sớm chiều kề cận, những hảo cảm ban đầu lớn dần lên, trở thành thứ tình cảm quyến luyến gắn bó không xa không rời.
Tình cảm của Sở Sở và Tiêu Cẩn Du đã được xây dựng rất tự nhiên mà ấm áp lòng người. Từ buổi đầu bỡ ngỡ với vô vàn tình huống dở khóc dở cười do những suy nghĩ và hành động không giống ai của Sở Sở gây nên, ví như đem ngân phiếu 500 lượng của Vương gia đi đổi thành 5 rương tiền đồng nặng trịch chỉ để vay 3 đồng làm lộ phí ) (khiến mình lúc đọc còn tự hỏi này là truyện trinh thám hay truyện hài đây hở trời ?) Sở Sở khi ấy thậm chí còn hiểu lầm Tiêu Cẩn Du không phải người tốt, đến về sau gỡ bỏ khúc mắc hiểu lầm, nàng xác định làm vợ chàng thì toàn tâm toàn ý lo cho chàng, chăm sóc chàng từng ly từng tí, đến nỗi mà hại Vương gia quen tự mình làm mọi việc cá nhân suốt ngày đỏ hết từ mặt đến toàn thân. Da mặt người đọc sách đã mỏng thì chớ, người nào đó còn không bao giờ để chàng yên, lúc thì đòi hôn, lúc thì đòi tắm cho, lúc xem cơ thể chàng như cơ thể người chết mà động tay động chân diễn giải, lúc thì cởi quần áo sàm sỡ khắp cơ thể chàng,…
⚖️Trong mắt Sở Sở, Vương gia của nàng là người tốt nhất thiên hạ, sau này xác định được chàng là Ngọc diện phán quan của Lục Phiến Môn, người mà nàng đã ngưỡng mộ từ lâu thì tình cảm ấy càng mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Những thiếu khuyết về cơ thể của chàng không bao giờ khiến nàng chán ghét mà lại chỉ càng khiến nàng thêm thương, thêm yêu chàng mà thôi. Còn với Tiêu Cẩn Du, có lẽ chính chàng cũng không biết, ngay từ khi gặp nàng, rồi lần lượt hết lần này đến lần khác phá vỡ những quy tắc vì nàng, dung túng cho nàng làm loạn với mình, thuận theo nàng, là bởi vì chàng vốn đã chấp nhận để nàng bước vào cuộc sống của mình, bước vào trái tim mình. Dù biết khi ở bên mình Sở Sở phải chịu nhiều thiệt thòi nhưng Tiêu Cẩn Du vẫn muốn giữ nàng lại, bởi vì chỉ dưới bàn tay chăm sóc nâng niu, vỗ về an ủi của nàng, chàng mới thấy mình là một con người thật sự chứ không phải một phế vật đang được người khác bố thí, không phải một con bệnh chẳng thể làm chủ vận mệnh của mình. Vậy nên, dù ích kỉ, chàng vẫn muốn cưới nàng, muốn nàng thuộc về mình, muốn chiếm nàng làm của riêng, chàng đâu thể sống thiếu nàng chứ. Những thứ nàng muốn, thì dù thế nào chàng sẽ làm cho nàng, nhìn nàng hài lòng, vui vẻ, chính là điều quý giá nhất với chàng.
Thật sự, mình rất thích cách mà Cẩn Du và Sở Sở ở bên nhau, cảm nhận rõ hai người rất trân quý và yêu thương người kia hơn cả bản thân mình. Câu mà Sở Sở hay nói nhất với Vương gia là “Chàng thật tốt/chàng tốt nhất”, còn Tiêu Cẩn Du với nàng là “Cảm ơn nàng”. Hoàn toàn không phải kiểu cách khách sáo hay tương kính như tân, mà bởi vì họ luôn trân trọng đối phương, trân trọng sự chăm sóc của người kia dành cho mình.
⚖️Trích đoạn Vương gia khi ăn dấm cũng rất đáng yêu:
Sở Sở hờn dỗi ngẩng đầu lên “Vương gia, lúc em nghiệm thi, chàng có ghen không?”
Tiêu Cẩn Du khẽ nhíu mày nghiêm túc suy nghĩ một chút. “Có lúc ghen… Có lúc thì không.”
Hai mắt Sở Sở lập tức sáng lấp lánh “Ghen lúc nào?”
Tiêu Cẩn Du nhẹ nhàng nói “Khi nàng sờ người ta từ đầu đến chân”
Sở Sở cười đắc ý, “Vậy lúc nào thì không?”
Tiêu Cẩn Du than nhẹ “Khi nàng mổ cơ thể bọn họ”
“Vương gia… chàng vui tính thật.”
⚖️Trích đoạn Vương gia dung túng Vương phi:
Sở Sở cọ cọ ở trong lòng chàng, nửa mê nửa tỉnh khẽ hừ nhẹ “Vương gia…”
“Ừm.”
“Em là nương tử của chàng sao?”
“Phải ”
“Cả đời này phải không?”
“Ừm”
“Vậy kiếp sau thì sao?”
“Cũng thế.”
“Vậy kiếp sau sau nữa thì sao?”
“Nàng muốn là bao lâu thì sẽ là bấy lâu”
“Em muốn mãi mãi được làm vợ chàng”
“Được”
“Vương gia, chàng thật tốt…”
⚖️Tiêu Cẩn Du có lẽ là là một trong những nam chính chịu cực nhất mà mình từng đọc. Dù cuộc đời các nam chính khác có thể lận đận hơn nhưng ít ra họ còn có cơ thể khoẻ mạnh để chống đỡ, còn chàng thì…đã không đi lại được thì thôi đi, lại còn ốm suốt từ đầu truyện đến cuối truyện, không lúc nào là không có bệnh trong người: nhiễm độc người chết, thấp khớp, dạ dày, cảm lạnh, viêm phổi, …rồi bị hãm hại, bị đánh, bị chửi, bị sỉ nhục, bị hàm oan, bị vào nhà giam, cơ thể cận kề cái chết không biết bao nhiêu lần mà kể. Nhưng phải công nhận tác giả xây dựng hình tượng Vương gia thật sự rất thành công, lúc phá án thì chàng lý trí quyết đoán, thông minh, sắc sảo, nhưng trong tình cảm thì lại ấm áp và đáng yêu quá chừng.
Mặc dù ốm yếu nhưng mỗi khi có thể, Tiêu Cẩn Du luôn làm hết sức để chăm sóc cho Sở Sở, có thể làm điều gì đó cho nàng, dù là nhỏ nhặt, với chàng đều là hạnh phúc. Ví như, vì để nàng được ngủ thoải mái trong phòng, chàng chấp nhận ngủ ngoài xe ngựa lạnh lẽo cả đêm, dẫn đến bị viêm phổi suýt chết cũng giấu không nói cho nàng biết; không tin thần Phật nhưng vì Sở Sở tin mà chàng, một người bị phong thấp kinh niên đã quỳ gối ba canh giờ chỉ để xin bùa bình an cho nàng; sau cơn ốm thập tử nhất sinh vẫn cố leo lên xe lăn và lấy chăn đắp cho nàng, đến nỗi không còn sức leo lên giường phải ngồi dưới đất chờ nàng tự tỉnh dậy; từ một người không sợ ốm, chàng chăm chỉ uống thuốc kể cả khi uống xong lại lập tức nôn ra hết, chỉ vì không muốn nàng phải lo lắng cho mình dù là một chút… Thật sự là một người đàn ông vừa hết sức dịu dàng lại quá đỗi tinh tế ấy. Đọc luôn có cảm giác thương xót cho vương gia số khổ, chỉ mong chàng mau khoẻ lên, không bị hành hạ nữa mà bà tác giả mẹ kế từ đầu đến cuối truyện bà ấy nhất quyết không chịu tha cho chàng luôn. Nếu ai đã từng yêu mến những Vương Lịch Xuyên, những Mộ Dung Vô Phong* thì mình nghĩ cũng nhất định sẽ yêu mến nhân vật Tiêu Cẩn Du, một vương gia tài hoa dù không lành lặn nhưng có ý chí, có nghị lực, có cái đầu hơn người và trái tim vô cùng ấm áp.
???
⚖️Nói về phần ngôn tình nhiều rồi, mình xin phép nói chút về mảng trinh thám trong truyện nhé. Có thể nói, sự kịch tính trong các vụ án đã được tác giả lồng ghép một cách hài hoà với sự ngọt ngào đáng yêu rất riêng, rất khác biệt của cặp đôi Cẩn Du Sở Sở, tạo một cảm giác thật vừa vặn. Truyện gồm 6 vụ án, mỗi vụ án khoảng 20 chương, các vụ án không liên quan đến nhau lắm nên mọi người có thể đọc dần dần từng vụ một. Các tình tiết được tác giả xây dựng khá chặt chẽ, logic, lôi cuốn hấp dẫn, có những đầu mối nho nhỏ để chúng ta có thể đoán được thủ phạm; ngoài ra còn có thêm mảng nghiệm thi của pháp y khá thú vị nhưng cũng hơi man rợ với những bạn đọc yếu tim đó ạ. Và dù ở thời nào cũng thế thôi: Trời gây hoạ, có thể tránh; Tự gây hoạ, không thể sống. Đôi khi những sự việc xảy ra trên đời đều là nhân quả luân hồi, oan oan tương báo mà thôi.
⚖️Ngoài cặp đôi chính thì truyện còn có những cặp đôi phụ và các nhân vật phụ hết sức đáng yêu nhé. Ấn tượng nhất chắc là hai vị “Thần bộ”, trợ thủ đắc lực của Vương gia, Cảnh Dực và Lãnh Nguyệt. Cặp đôi trai tài gái sắc oan gia, chàng thì vừa giỏi võ vừa phóng khoáng, nàng thì vừa xinh đẹp vừa mạnh mẽ, sinh ra để “trị” tên yêu nghiệt là chàng ). Rồi mấy anh chàng thủ vệ thân cận của Vương gia nữa, đúng kiểu ở bên cạnh chỉ để chứng kiến Vương gia nhà ta đạo mạo là thế bị phu nhân làm cho quẫn bách thế nào, xấu hổ ra sao, và thường xuyên phải ăn cẩu lương do đôi vợ chồng ân ân ái ái phát ?
⚖️Chốt lại thì, truyện đọc ổn nhé. Chặt chẽ, lôi cuốn, ấm áp, ngọt ngào, đáng yêu. Đủ mọi cung bậc cảm xúc trộn lẫn trong câu chuyện mà ngôn tình và phá án được kết hợp với nhau hết sức phù hợp. Truyện hiện đã edit xong, chất lượng edit mượt mà và có tâm. Tuy nhiên, được set pass từ chương 70—>76, theo thông báo là vĩnh viễn, chúng ta có thể chăm tương tác và năn nỉ editor đổi ý, hoặc chấp nhận đọc convert mấy chương đó, cũng dễ đọc lắm ạ~
*, Các nhân vật trong tác phẩm Chuyện cũ của Lịch Xuyên và Mê hiệp kí của tác giả Thi Định Nhu/Huyền Ẩn.
P/s: Các chị em bạn dì đọc review xong đoán thử xem truyện có H không ??!
Bạn phải đăng nhập để gửi phản hồi.